• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Mộng Phạn sợ bà ta chưa chịu đủ đả kích, tiếp tục nói: “Mỹ Phương, chị Hai của em cũng không phải người tốt đâu, con gái của chị Hai em cũng lòng dạ hiểm ác. Cô ta hợp tác với người ngoài thuê sát thủ đến lấy mạng Thi Hàm, nếu không phải Thi Hàm mạng lớn, e rằng bây giờ em đang tham gia tang lễ của Thi Hàm rồi.”

Diêu Mộng Phạn nói hết cho Mộ Mỹ Phương biết, Mộ Thi Hàm bỗng cảm thấy cô không cần quay về cùng bà ta nữa, vì thế cô khẽ lên tiếng: “Dì ba, nếu dì đã biết hết mọi chuyện rồi thì cháu sẽ không quay về nhà họ Mộ cùng dì nữa, có lẽ dì cũng cần yên tĩnh một mình.”

Mộ Thi Hàm nói xong rồi đẩy Lãnh Tử Sâm đi, Diêu Mộng Phạn nhìn bà ta một cái rồi đi theo Mộ Thi Hàm và Lãnh Tử Sâm, để lại Mộ Mỹ Phương vẫn đang sững như trời trồng.

Quay lại Phạn Viên, Mộ Thi Hàm vẫn còn ngẩn người một chút, lần trước rời khỏi nơi đây đã là chuyện của hơn mười ngày trước, bây giờ quay lại chốn này, cô lại dâng lên một cảm giác thân thuộc vô cùng.

Cô sống ở nhà họ Mộ bao năm như vậy, song không có cảm giác quyến luyến sâu đậm bằng ở Phạn Viên.

“Thi Hàm, chào mừng con về nhà.” Diêu Mộng Phạm cười tít mắt bảo.

“Cảm ơn mẹ.” Mộ Thi Hàm nhìn khuôn mặt tươi cười của Diêu Mộng Phạn, cõi lòng trở nên ấm áp, nhỏ nhẹ đáp lại.

“Được rồi, mau vào đi thôi, tuy con đã xuất viện nhưng vẫn còn yếu lắm, chúng ta ăn cơm trưa xong rồi để con ngủ một giấc thật ngon.”

“Dạ.”

Sau khi ăn xong, Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm trở về phòng ngủ, giây phút đẩy cửa ra, đập vào mắt cô là đủ thứ quà. Mộ Thi Hàm nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Tử Sâm, anh giải thích: “Người nhà biết em nằm viện đều muốn qua thăm em, nhất là bà nội, nhất quyết muốn đến thăm, sau đó bà được mẹ anh khuyên ngăn. Dầu gì bà cũng lớn tuổi rồi, không thể để bà đi lung tung. Mặc dù mọi người không qua đây được nhưng ai cũng chuẩn bị quà gửi đến, trừ những món quà được lựa chọn tỉ mỉ thì ngoài ra còn có rất nhiều thuốc bổ để ở dưới lầu, chất đống trong mấy nhà kho.”

Mộ Thi Hàm nghe Lãnh Tử Sâm nói xong thì trong lòng đầy ấm áp, y như bỗng dưng cô có thêm rất nhiều người thân, nhưng những người thân kia không giống như Mộ Mỹ Dung và Thôi Giai Kì, người luôn muốn lấy mạng của cô.

“Mọi người có lòng quá, qua khoảng thời gian nữa em và anh đi thăm bà nội đi.” Mộ Thi Hàm khẽ nói.

“Được, mẹ anh cũng có ý này, nhưng trước tiên em cứ công tác tốt trước đã, những chuyện khác để sau hẵng nói.” Mộ Thi Hàm vừa mới hồi sức, Lãnh Tử Sâm không muốn cô phải ngược xuôi.

“Chẳng phải có trực thăng riêng sao? Đợi đến cuối tuần là chúng ta có thể về rồi.”

Cô nói về chính là đã coi thủ đô là một ngôi nhà thứ hai, Lãnh Tử Sâm vui lắm, anh gật đầu: “Được, theo ý em cả.”

Thôi Giai Kì hay tin Mộ Mỹ Phương về nước, việc đầu tiên cô ta làm là đến nhà họ Mộ đón người. Dù sao Thôi Giai Kì cũng là người bị Mộ Thi Hàm tống cổ, khi Mộ Mỹ Phương chưa về đến nhà thì bảo vệ canh gác cửa không cho cô ta vào, cô ta tức đến hộc máu nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Lúc Mộ Mỹ Phương trở về từ bệnh viện, liếc mắt một cái trông thấy Thôi Giai Kì đang đứng chờ trước cổng lớn.

Thôi Giai Kì thấy Mộ Mỹ Phương, vội vã chạy đến nghênh đón: “Dì ba.”

Mộ Mỹ Phương nhớ tới lời của Diêu Mộng Phạn nói, giờ phút này gặp Thôi Giai Kì thật đúng là cảm xúc lẫn lộn, gần như không thể tin nổi một Thôi Giai Kì hiền lành, nhu nhược lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

Thôi Giai Kì thấy Mộ Mỹ Phương nhìn mình chằm chằm, còn đâu nụ cười ấm áp như xưa thì không khỏi có chút chột dạ.

“Dì ba, dì về rồi sao.” Thôi Giai Kì thấy Mộ Mỹ Phương không để ý tới cô ta, hai mắt đỏ hoe rồi rơi nước mắt.

Bờ vai cô ta run rẩy, thoạt trông yếu đuối, đáng thương vô cùng.

Mộ Mỹ Phương trông dáng vẻ mỏng manh của cô ta, thật sự không hề giống với những lời Diêu Mộng Phạn kể.

“Giai Kì, nói cho dì ba biết, những ngày dì không có ở đây, rốt cuộc cháu và mẹ cháu đã làm những chuyện gì với Thi Hàm?” Mộ Mỹ Phương cũng không vội vàng quát nạt Thôi Giai Kì, chỉ dịu giọng hỏi.

“Dì ba, là chị họ hiểu lầm mẹ con cháu. Chị ấy kiên quyết muốn gả cho cậu ấm ăn chơi trác táng Lãnh Tử Sâm đó, cháu và mẹ cháu khuyên nhủ thế nào chị ấy cũng không nghe. Tiếp đó mẹ cháu lấy cái chết ra ép buộc, chị họ mới tạm bỏ suy nghĩ gả cho Lãnh Tử Sâm. Sau đấy Lãnh Tử Ngôn bị tai nạn xe, bọn họ đổ hết chuyện này lên đầu mẹ cháu. Mẹ cháu oan ức lắm, nhưng thế lực của nhà họ Lãnh ở thành phố A rất lớn, mẹ con cháu không thể đấu lại bọn họ, cháu chỉ đành trơ mắt nhìn mẹ bị tuyên án mà bất lực, cháu…” Thôi Giai Kì nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của mình, lại nghĩ tới tình trạng bi thảm của Trang Vĩ Tuấn, cố gắng ép nước mắt chảy ra.

Mộ Mỹ Phương nghe Thôi Giai Kì kể xong, vẻ mặt mông lung, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không biết nên tin ai.

Thôi Giai Kì tiếp tục nói: “Dì ba, chị họ là trụ cột của nhà hộ Mộ, chị họ dốc hết tâm sức vì cái nhà này, làm sao mẹ con cháu có thể để chị ấy đâm đầu vào chảo lửa? Dù thế nào đi nữa chị họ làm dâu ở nhà nào cũng tốt hơn Lãnh Tử Sâm gấp trăm lần, chị họ lấy anh ta nhất định là không hạnh phúc. Lãnh Tử Sâm mưu mô, xảo quyệt, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, người như thế làm sao xứng đáng để gửi gắm cả đời. Cháu và mẹ cháu cũng vì muốn tốt cho chị nên mới can ngăn, nhưng chị ấy vì cưới Lãnh Tử Sâm mà xem chúng cháu như kẻ thù. Dì ba, chị họ bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi.”

“Sự thật có đúng như cháu nói không?” Mộ Mỹ Phương thật sự không muốn tin Mộ Mỹ Dung và Thôi Giai Kì có thể làm ra những chuyện điên rồ như vậy.

Thôi Giai Kì ngước cặp mắt đỏ ngầu: “Dì ba, dì thừa biết cháu không giỏi nói dối, cháu ngưỡng mộ chị họ như vậy, vẫn luôn coi chị họ như tấm gương sáng để học tập, làm sao có thể hại chị ấy?”

Giờ phút này, Mộ Mỹ Phương cũng không biết nên tin ai, xem ra còn phải điều tra rõ ràng mới biết được chân tướng.

Bà ta thở dài: “Thôi, chúng ta vào nhà trước đã rồi nói tiếp.”

Thôi Giai Kì gật đầu, đang định vào cùng với Mộ Mỹ Phương thì bị bảo về chặn ở cửa: “Cô Thôi, cô đã bị cô cả đuổi ra ngoài rồi, cô cả dặn nếu không có sự đồng ý của cô ấy thì không được phép cho cô bước vào trong.”

Hàng lông mày của Mộ Mỹ Phương nhíu chặt lại, xem ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn thế, có vẻ Thôi Giai Kì đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộ rồi.

Mộ Mỹ Phương nhìn về phía bảo vệ ở cửa, trầm giọng bảo: “Trước tiên cho con bé vào trong với tôi, tôi sẽ chịu mọi hậu quả.”

Đi theo Mộ Mỹ Phương vào nhà họ Mộ, nhìn căn phòng nguy nga, tráng lệ ở đằng kia, trong mắt Thôi Giai Kì lóe lên vẻ ghen tị và tham lam. Lúc trước cô ta hô mưa gọi gió ở đây, còn mộng tưởng rằng cuối cùng có một ngày cô ta sẽ trở thành chủ nhân của ngôi nhà này, trở thành chủ tịch tập đoàn Mộ thị. Nào ngờ, cô ta không chỉ không giữ được chức chủ tịch, thậm chí tư cách ở lại đây cũng không còn, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Mộ Thi Hàm.

Cô ta cố gắng giấu đi hận thù đối với Mộ Thi Hàm dưới đáy mắt, lúc đối mặt với Mộ Mỹ Phương đã khôi phục dáng vẻ yếu ớt, đáng thương.

Thím Trần nhìn thấy Mộ Mỹ Phương dẫn theo Thôi Giai Kì tiến vào, vội vàng trốn ở một góc gọi điện thoại cho Mộ Thi Hàm, nghe cô nói không cần để ý tới chuyện này bà ấy mới xuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK