• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một tòa biệt thự cực kỳ lớn, sân trước có rất nhiều xe hàng hiệu, các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi lục tục được các chàng anh chàng điển trai đỡ xuống xe.

Tô Thư Nghi lập tức thấy hơi hoảng hốt.

Là buổi tiệc kiểu này à?

Giống cảnh tượng trong phim thật đấy.

Đầu óc cô hơi trống rỗng, chỉ mặc cho Cố Mặc Ngôn nắm tay mình tiến vào biệt thự.

Dọc theo đường đi gặp rất nhiều người, dường như đều là người nhà họ Cố hoặc là người có quen biết với nhà họ Cố, thế nên đều biết thân phận của Cố Mặc Ngôn. Bọn họ đều sẽ tươi cười lễ độ chào hỏi: “Cậu hai Cố.”

Thái độ bọn họ đều hào phóng tao nhã, nhưng Tô Thư Nghi vẫn nhận thấy ánh mắt bọn họ đều không ngừng liếc về phía mình, có vẻ tò mò hoặc đánh giá.

Tô Thư Nghi cố gắng lờ những ánh mắt này đi, theo Cố Mặc Ngôn vào biệt thự.

Sảnh lớn trong biệt thự rộng rãi vô cùng, trang hoàng thanh lịch cao quý. Cố Mặc Ngôn dẫn Tô Thư Nghi đến bàn chính, Tô Thư Nghi cách rất xa đã thấy Lâm Bảo Châu và Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy mặc một bộ vest màu xám, cắt may khéo léo, thoạt nhìn anh tuấn vô cùng. Còn Lâm Bảo Châu mặc váy dài màu vàng tươi tắn, xinh đẹp động lòng người như một đóa hoa đang thì nở rộ.

“Ôi, Cố Mặc Ngôn đến rồi đấy à!”

Người đầu tiên nhìn thấy Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi là một người đàn ông ngồi cạnh Cố Gia Huy, trông có vẻ chưa đầy năm mươi tuổi, ngũ quan cũng xem như đoan chính sáng láng, nhưng đôi mắt có phần lõi đời, nhìn qua khiến người ta không thoải mái.

Tô Thư Nghi lập tức đoán ra người này chính là Cố Thành Vũ, anh trai của Cố Mặc Ngôn, cũng là ba của Cố Gia Huy.

Cố Thành Vũ nhìn chằm chằm vào Tô Thư Nghi, nụ cười có thêm vài phần ẩn ý: “Em dâu đúng không? Nghe danh đã lâu. Nào nào nào, mau ngồi xuống đi.”

Tô Thư Nghi theo Cố Mặc Ngôn tới cạnh bàn, ngồi vào chỗ của mình. Cố Mặc Ngôn lập tức bắt đầu giới thiệu những người đang ngồi xung quanh, Tô Thư Nghi lễ phép chào hỏi.

Người được giới thiệu trước tiên đương nhiên là ông cụ Cố. Tuy trước đây Tô Thư Nghi có gặp ông cụ một lần rồi nhưng chưa lưu lại chút ấn tượng tốt nào cho ông cụ cả, thế nên lần này đương nhiên phải có thái độ tốt một chút.

Ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, không nói cái gì.

Tiếp theo giới thiệu tới Cố Thành Vũ, ông ta vẫn trên dưới đánh giá Tô Thư Nghi, khiến cô thấy hơi khó chịu.

Ngay sau đó là Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu. Khoảnh khắc Cố Gia Huy vừa thấy Tô Thư Nghi đã không nhịn được mà lộ vẻ choáng ngợp, nhưng đã nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

Mà Lâm Bảo Châu thấy Tô Thư Nghi, trong mắt hoàn toàn không che được ghen tị!

Cô ta không ngờ Tô Thư Nghi lại trở nên xinh đẹp đến thế! Khiến cô ta làm nhân vật chính của bữa tiệc mà cũng bị chèn ép đến không bằng.

Không chỉ có vậy, điều khiến cô ta càng ngỡ ngàng hơn là Cố Mặc Ngôn bên cạnh Tô Thư Nghi.

Tuy trước kia đã biết chú út của Cố Gia Huy rất anh tuấn, năng lực cũng mạnh, nhưng dù sao vẫn là tàn phế, trong lòng Lâm Bảo Châu âm thầm khinh thường đối phương.

Nhưng lúc này gặp được người thật, Lâm Bảo Châu mới biết được thế nào gọi là rồng giữa đám người.

Cô ta luôn cho rằng Cố Gia Huy chính là người đàn ông ưu tú nhất mình từng gặp, nhưng nếu so với Cố Mặc Ngôn thì Cố Gia Huy vẫn quá mức tầm thường non nớt.

Hôm nay Cố Mặc Ngôn mặc bộ vest màu đen đơn giản nhất, nhưng mặc trên người anh lại hoàn toàn khác hẳn người thường. Trầm ổn lại lộng lẫy, khiêm tốn lại tao nhã, còn có vài phần quyến rũ.

Lâm Bảo Châu nhìn đến ngây người.

Nếu không phải Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, chỉ sợ cô ta sẽ không nhịn được mà cảm thấy Cố Gia Huy cô ta trăm phương nghìn kế chiếm được cũng chỉ đến thế mà thôi.

Vất vả lắm mới giới thiệu xong người nhà họ Cố ở đây, người hầu nữ lục tục dọn đồ ăn lên.

Nhìn một bàn sơn hào hải vị trước mặt, Tô Thư Nghi cũng không dám ăn thả cửa, chỉ cẩn thận dè dặt ăn mấy món gần mình nhất.

Cố Mặc Ngôn như thể chú ý tới sự câu nệ của Tô Thư Nghi, liền gắp vài món bình thường cô thích vào bát cho cô.

Hành vi nhìn trông tùy ý như vậy cũng khiến cho rất nhiều người trên bàn cơm thay đổi sắc mặt.

Đáy mắt cụ Cố lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nghi đã có chút thay đổi.

Còn mặt mày Cố Thành Vũ lại hoàn toàn âm trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người thiếu kiên nhẫn nhất chính là Cố Gia Huy.

Nhìn thấy hành động vừa thân thiết lại vừa cực kỳ quen thuộc giữa Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn, anh ta chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng lại nhen nhóm!

Đáy mắt anh ta lộ vẻ giận dữ, chợt cười mỉa một tiếng, cất giọng không rõ ý tứ: “Chú út chiều thím thật đấy.”

Bàn tay cầm đũa của Tô Thư Nghi khựng lại.

Cố Gia Huy lại định làm gì nữa đây?

Cố Mặc Ngôn hờ hững liếc Cố Gia Huy một cái: “Chiều vợ của mình thì có vấn đề gì à?”

Cố Gia Huy lạnh mắt, lửa giận càng nồng hơn, vừa cất tiếng đã nghe ra được âm điệu trở nên quái dị: “Cưng chiều là đúng rồi, nhưng sợ là phẩm hạnh của thím không xứng với sự cưng chiều của chú út đâu.”

Câu này vang vọng như sấm rền, cả bàn chính chợt lặng ngắt, ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

Mặt Tô Thư Nghi tái nhợt.

Mà sắc mặt Cố Mặc Ngôn lại trở nên lạnh như băng: “Cố Gia Huy, cậu muốn nói gì?”

“Cháu không muốn nói gì cả.” Thấy Cố Mặc Ngôn có vẻ tức giận, tâm trạng Cố Gia Huy lại khá lên: “Chẳng qua vừa lúc cháu học chung đại học với thím, coi như biết chút chuyện hồi thím còn đi học thôi.”

Nghe Cố Gia Huy cứ dề dà thả lời mãi mà không nói ý chính, người đầu tiên mất kiên nhẫn chính là ông cụ Cố.

Ông cụ đặt mạnh đũa xuống bàn, giọng nói rất không kiên nhẫn: “Có lời gì thì nói luôn đi, nói bóng nói gió vừa thôi. Nhìn thôi đã thấy phiền!”

Tô Thư Nghi đã sớm nghe nói ông cụ Cố là quân nhân xuất ngũ, từng lập quân công rất lớn. Sau khi xuất ngũ ra biển chạy hàng, dựa vào trí tuệ và thủ đoạn của mình, nhanh chóng có một chỗ đứng vững chắc ở thành phố S.

Có điều, dù gì cũng từ trong quân mà ra, trong cuộc sống hàng ngày khó tránh khỏi không câu nệ tiểu tiết, ghét nhất là người khác quanh co lòng vòng.

Cố Gia Huy bị cụ nội quát cho tái cả mặt, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời: “Cụ ơi, theo cháu biết thì lúc Tô Thư Nghi còn đi học đã từng bán thân rồi. Cháu không nghĩ người phụ nữ như vậy thích hợp gả vào nhà họ Cố chúng ta.”

Tia máu cuối cùng trên mặt Tô Thư Nghi rút đi.

Cô không vội vàng giải thích, cũng không phẫn nộ, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Gia Huy ngồi đối diện mình.

Cố Gia Huy nói xong, chỉ cảm thấy luồng lửa giận trong lòng đã có nơi phóng thích. Vốn dĩ anh ta còn đắc ý dạt dào, ngẩng đầu muốn nhìn Tô Thư Nghi, ai ngờ vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt trong trẻo cùng gương mặt tái nhợt của cô.

Ánh mắt như thế…

Thay vì nói là trách cứ thì trông như không dám tin hơn.

Thoáng cái, tựa như có một cây kim hung hăng găm vào tim Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy ngớ người.

Khoảnh khắc này anh ta chợt sinh ra vài phần hối hận vì hành vi bốc đồng vừa rồi của mình. Anh ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này một vị khách bàn bên cạnh chợt ré lên kinh hãi…

“Trời ạ, cái gì thế kia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK