Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta cũng không thấy nó đâu cả." Tần Trường Sinh lắc đầu.

Hắn tự mình tiếp đón một vài nhân vật quan trọng, đương nhiên, những người đáng để hắn đứng ra cũng không quá nhiều, đều là những thủ lĩnh của đạo thống một phương.

Trong mấy ngày này, người tới Bất Lão sơn bái phỏng nối liền không dứt, ai cũng đều mang những lễ vật quý giá để lấy lòng.

Bởi vì, một trận biến ở Linh giới đã dọa khiếp rất nhiều đạo thống ở ngoài đời thực, Hoang độc ác tàn nhẫn, thân hóa Côn bằng tung hoành mấy trăm ngàn dặm, giết sạch nhân mã mà các giáo phái tới.

Trân chiến đó, gần như bị diệt sạch!

Dù cho diễn ra ở trong quốc gia tinh thần chứ cũng chẳng phải ở ngoài hiện thực, thế nhưng trận chiến ấy vẫn dẫn tới lượng lớn nhân vật chết thảm, vĩnh viễn xóa tên bên trong các giáo này.

Đó là sự thể hiện của thực lực, Hoang đã giết ra hung danh!

Mới bao nhiêu năm mà hắn đã lột xác thành bộ dáng thế này rồi, vượt qua rất nhiều chủ của các đạo thống, năm xưa hắn bị một vài giáo chủ dõi mắt nhìn xuống, giơ tay là có thể tiêu diệt.

Hiện giờ, ngay cả TIên điện cũng phải nằm trên tay của hắn!

"Hoang không có tới đây thật ư?" Một tu sĩ thấy sang bắt quàng làm họ với người của Tần tộc, âm thầm đưa ra một cây bảo dược.

"Tiểu huynh đệ, mời qua đây nói chút chuyện nè." Thậm chí, ngay cả người hầu của Tần tộc cũng bị người mua chuộc, muốn thám thính chút tin tức từ trong miệng của bọn họ.

Trong nhất thời, Bất Lão sơn vô cùng náo nhiệt, hấp dẫn nhân mã của các giáo tới đây, mục đích là để hiểu rõ cùng với tiếp cận Hoang.

Nhưng mà, người của Tần tộc miệng kín như bưng không hề tiết lộ mảy may, cũng chính vì trên dưới nhất trí ngậm miệng không nói nửa lời thì càng khiến người ngoài vững tin rằng, Thạch Hạo đã tới đây!

Mặc kệ hiện tại hắn không còn ở đây nữa thế nhưng, chắc chắn từng xuất hiện ở đây.

"Đạo huynh, xin hãy giúp ta chuyển một chút lời, trước đây ta từng cùng với tiểu đạo hữu Hoang có chút hiểu lầm, hy vọng có thể hòa giải."

Rất nhanh lại có thêm mấy người mang lễ trọng đưa đến Tần tộc, nó còn quý giá hơn trước đây rất nhiều lần!

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tần tộc đã nhận được một nhóm đại lễ thần thánh với giá trị liên thành, đều là do trưởng lão của một ít cổ giáo cảm thấy chột dạ đưa lên.

Tất cả những thứ này đều muốn hòa hoãn với Hoang, sợ bị hắn trả thù.

Bởi vì, Hoang quá ác độc, nếu như phát rồ như vậy và đi quấy pháo đạo thống của bọn họ thì chưa chắc đã diệt sạch một giáo, thế nhưng chắc chắn sẽ trời long đất lở, vô cùng khủng khiếp.

Trong Bất Lão sơn, Thạch Hạo ngồi vuốt cằm chẳng biết nói gì nữa, hắn tàn ác như thế ư?

Còn chưa ra tay mà một ít đại giáo lại sợ tới vỡ mật, chủ động tới lấy lòng, muốn thay đổi quan hệ với hắn.

Mấy ngày gần đây, thiên tài địa bảo trong khu bảo khố của Tần tộc được xếp chồng thành núi nhỏ, thật sự quá nhiều, đây đều là quà tặng của những người kia.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Thạch Hạo, vốn sau khi thí tiên thì hắn còn tưởng rằng sẽ trêu họa sát thân, chuẩn bị trốn thật xa, nhanh nhanh xuống lại hạ giới.

Kết quả nào ngờ tới, tồn tại trong Tiên điện kia đã xảy ra bất trắc, bản thân khó bảo toàn, chính vì thế đã làm kinh sợ rất nhiều đạo thống trong thiên hạ.

Hắn không hề từ chối những 'ý tốt' của các đạo thống này, ai tới cũng không hề cự tuyệt, dù có đưa thứ gì cũng đều thu cả, dặn dò người của Tần tộc thu giữ cẩn thận giúp hắn.

"Tiểu hữu, ngươi rất cần những thiên tài địa bảo này à?"

Mọi người của Tần tộc đều thèm nhỏ dãi, bởi vì, Hoang không hề lộ diện, không nói một câu thế nhưng lại có một số đại giáo chủ động đưa tới nhiều đồ vật như thế.

"Rất cần chứ, các ngươi không thấy à, mấy trăm đứa nhỏ ai đang đò ăn kìa, còn có Thạch thôn ở hạ giới nữa chớ, nơi đó đang chờ ta trùng kiến xây dựng lại đó." Thạch Hạo nghĩ chính ngôn từ, hắn chỉ chỉ về phía đám nhóc mang về từ Biên hoang, và còn đề cập tới cả hạ giới.

Lại thêm mấy ngày, người tới bài phỏng Tần tộc đã giảm đi không ít.

Da mặt của Thạch Hạo cực dày nên tìm tới Tần Trường Sinh, nói hắn âm thầm lan truyền tin tức, nói cho những đạo thống từng phái người ngăn chặn hắn ở Linh giới biết, muốn hòa giải thì dễ thôi, chỉ cần tới tới những thiên tài địa bảo đủ thỏa mãn hắn, vậy thì coi như xong.

Tần Trường Sinh vừa nghe vậy thì chẳng biết nói gì nữa, không phải ngươi vừa thu lấy cả đống bảo bối rồi đó sao? Giờ lại còn muốn nữa, là... lừa bịp mà!

"Đó là bọn họ chủ động đưa tới chớ bộ, chỉ là thành ý bước đầu mà thôi, còn phải xem biểu hiện sau này nữa kia." Thạch Hạo nói.

Sau khi một ít đạo thống nghe được thì không ngừng chửi rủa, còn có vài người chửi ầm cả lên, Hoang quá đáng ghét.

Thế nhưng, cũng có một số người thỏa hiệp sai người tới Tần tôc dò hỏi, tới cùng là Hoang muốn gì, cần thứ gì?

Thạch Hạo giở công phu sư tử ngoạm, biểu đạt đầy trực tiếp, muốn các tộc đưa tới một ít báu vật danh tiếng, không phải toàn bộ thế nhưng cũng phải có chút đặc sắc nhất định.

Ví dụ như, một vài cổ giáo am hiểu trồng linh dược, như vậy chỉ cần đưa lên một ít đại dược là đủ, có một ít đạo thống am hiểu luyện khí, vậy thì đưa tới một quyển bí điển luyện khí là được.

Chuyện này tựa như là Thao Thiết mở miệng muốn nuốt chửng các giáo vậy.

Rất nhiều người không đồng ý, thế nhưng cũng có một số lo lắng, cuối cùng đành phải đưa tới một phần 'đại lễ đặc sắc'.

"Hoang, cái tên oắt con không biết trời cao đất rộng, trong Linh giới may mắn còn sống mà hiện tại đã xem mình trở thành Chí Tôn rồi à?"

"Khinh người quá đáng, một tên nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng muốn hống hách ức hiếp đại giáo chúng ta à!"

Có vài người không khuất phục nên âm thầm thả ra chút tin tức, hi vọng rất cả cùng nhau liên hợp nghĩ biện pháp diệt trừ Hoang.

Thạch Hạo tự mình đi tới một khu vực, bởi vì, nơi đó là nơi sinh sống của vài chủng tộc vô cùng cổ xưa, đó là những gia tộc lánh đời.

Nghe nói, bọn họ biết về con đường có thể xuống hạ giới.

Mấy ngày nay, Thạch Tử Lăng Tần Di Ninh không ngừng tung lực lượng của Bất Lão sơn và tra xét rất kỹ càng, lúc này vững tin sẽ có tộc nhân nơi đây biết.

Tần tộc đã truyền tin với nơi đó nhiều ngày thế nhưng vẫn chưa có kết quả gì.

Những người kia miệng kín như bưng, không hề biểu thị chút gì cả.

Vì vậy, Thạch Hạo quyết định tự mình tiến tới để tìm hiểu rõ ngọn nguồn, một khi tìm ra được cổ lộ thì hắn sẽ dẫn người nhà mình xuống hạ giới.

"Hoang, cái tên oắt con hỉ mũi còn chưa sạch kia, lúc chúng ta quát tháo phong vân thì tổ tiên của hắn vẫn còn đang ngậm ti, hiện giờ hắn lại ngông cuồng như vậy!"

Lời như vậy hắn cũng đã nghe được thế nhưng chỉ cười khẩy, không có tường nào gió không thể luồng qua được, bởi vì, nếu một khi đã chửi bới lén lút như thế thì sẽ bị người khác mách lẻo nói tới tai của người Tần tộc.

Lúc Thạch Hạo đang trên đường đi thì vừa khéo lại biết được, nơi này có một đạo thống tên là Xích Hà trong lòng luôn mang địch ý với hắn, giáo chủ của đạo thống này ỷ vào Minh thổ nên ăn nói hàm hồ, mắng hắn là chưa hỉ mũi sạch, càn rỡ muốn chết.

Ầm!

Ngày hôm đó, giáo không tính là quái vật khổng lồ thế nhưng cũng tương đối mạnh mẽ này đã bị Thạch Hạo dùng kiếm thai chém thẳng tới sơn môn, tiếp đó là triển khai Côn bằng thân quét ngang ngàn quân.

Hắn không hề lạm sát kẻ vô tội, thế nhưng đầu lĩnh của giáo này đã bị chém bay đầu lâu, thân thể thần tước của nó đã bị Thạch Hạo đốt cháy thành một miếng thịt vàng ươm và cho vào miệng.

Tiếp đó, hắn chẳng hề khách sao mà lấy đi cung điện dưới lòng đất cũng như cướp sạch bảo tàng bên trong.

Đây tựa như là một luồng sấm sét chấn động mấy trăm châu, tiếp đó là truyền khắp Ba ngàn châu.

Ma vương!

Đây là đánh giá về hắn, Hoang quá độc ác tàn nhẫn, cứ thế san bằng một đạo thống vả lại còn nướng chín thần tước để ăn, thật sự đã dọa cho không ít người sợ tới vỡ mật.

Ba ngàn châu trở nên náo nhiệt, mọi người đều bàn luận sôi nổi.

Thông qua chuyện này thì mọi người xác định được, Hoang không hề sợ hãi gì cả và vị tồn tại cổ xưa của Tiên điện kia khả năng đã xảy ra vấn đề lớn gì rồi, nếu không, Hoang làm sao dám ra tay như thế chứ.

Ngoài ra, là đang muốn gây hấn với Minh thổ ư?

Xích Hà giáo nương tựa vào Minh thổ, ai ai chẳng biết.

"Là muốn giết gà để cho chó khỉ xem à!" Mấy người thở dài, sắc mặt đầy lo lắng.

Bởi vì, cũng không chỉ có một giáo chửi bới Hoang sau lưng, không ít thế lực đã kết minh và nhất trí tiêu diệt Hoang.

Hiện tại, Xích Hà giáo bị diệt nên đã khiến các giáo chấn kinh, việc này làm bọn họ hoảng sợ.

Trên thực tế, Thạch Hạo cũng chỉ thuận đường đi ngang qua mà thôi, tiện đường giải quyết Xích Hà giao chứ cũng không phải một người độc chiến với cả thiên hạ.

Bởi vì, hắn còn có chuyện quan trọng khác phải làm, hi vọng sớm sẽ tìm ra được con đường về hạ giới.

"Ồ, Thiên châu!" Thạch Hạo lộ vẻ khác thường.

Hắn phát hiện, mình đang cực lực chạy về nơi kia thì chợt đi ngang qua Thiên châu.

Thiên Nhân tộc sinh sống ở châu này, cho nên châu này mới được gọi là Thiên châu.

Thiên Nhân tộc là một chủng tộc không còn xa lạ gì nữa, hắn có quá nhiều hồi ức không quá mấy tốt đẹp với tộc này.

Ở đây từng có dây dưa ân oán, hắn thiếu chút nữa đã bỏ mạng, là một địa phương từng khiến hắn cực kỳ căm tức.

Năm đó, hắn bảo vệ Vân Hi trong mấy trăm ngàn dặm, bình yên đưa nàng về tới Thiên Nhân tộc, kết quả tộc này lại ân đền oán trả, nhốt hắn vào trong thiên lao.

Ở đó, hắn từng bị người dùng kiếm bén cắt xẻo da thịt, còn từng bị cao thủ của tộc này áp chế thiếu chút nữa chết đi.

Tất cả cũng vì bảo thuật Côn Bằng trên người hắn.

Tộc này lấy ân báo oán, trở mặt không quen biết, tới giờ vẫn khiến Thạch Hạo cực kỳ đau lòng, nên biết, hắn đã hộ tống viên minh châu là Vân Hi của tộc này trở về, thế mà lại bị đối xử như thế.

"Đi gặp bạn cũ thôi!"

Thạch Hạo quyết định tới Thiên Chi thành, đi vào trọng địa của tộc này!

Hắn với một thân bảo y bay phần phật, bên ngoài cơ thể quấn quanh ánh điện, trong nháy mắt là mấy trăm ngàn dặm.

Thiên Chi thành, đó là một tòa thành khổng lồ lơ lửng trên trời cao, cũng là tổ địa của Thiên Nhân tộc, là truyền thừa quan trọng nhất của tòa thành cổ này.

Vẫn chưa có tới gần mà Thạch Hạo đã thấy một vài người quen rồi, Vân Hi, cùng nhau dưới hạ giới, hai người từng đồng sinh cộng tử đồng hành mấy trăm ngàn dặm, thế nhưng về sau lại là đối đầu ở Thiên Nhân tộc.

Mạn Châu Sa Hoa Phù Cử, hai viên minh châu khác của Thiên Nhân tộc...

Đệ nhất kỳ tài của thế hệ trẻ tuổi Thiên Nhân tộc, U Vũ hiện giờ có quật khởi lần nữa hay không?

Còn có Tam Thạch Thiên quân vô cùng thần bí nữa, người này rất biết điều, lẽ ra phải hết sức khủng khiếp mới đúng!

Lão Thiên nhân đã trở về rồi ư?

Thạch Hạo suy tư không ít, tiếp đó là mang theo nụ cười lạnh nhằm vào bên trong trọng địa của Thiên Nhân tộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK