Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô cảm thấy uất ức mình phải chịu trong suốt ba năm qua đều được trút ra hết.  

 

Cô không ngờ, có Lục Khải ở đây thì mọi chuyện lại trở nên dễ dàng đến vậy!  

 

Hàn Kiêu bị đẩy sang một bên hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.  

 

Hắn đã mất hết tất cả thể diện, mặt đỏ bừng lên, không dám đối diện với bất kỳ người nào, sợ họ sẽ mỉa mai mình.  

 

Về phần Triệu Nhược Hà trước đó vội vàng vạch rõ quan hệ với Hàn Ngọc thì cũng vô cùng kinh ngạc.  

 

Hội trưởng?  

 

Con gái bà ta chính là hội trưởng!  

 

Ha ha ha…  

 

Một giây sau đó, hội trường không một tiếng động bỗng chốc vang vọng tiếng cười hưng phấn của Triệu Nhược Hà.  

 

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, bà ta thoải mái đi tới trước mặt mười hai thành viên của hội đồng như chủ nhân của bữa tiệc.  

 

“Thì ra các người là do con gái tôi mời đến, xin chào, tôi là mẹ của Hàn Ngọc, tên Triệu Nhược Hà”.  

 

Triệu Nhược Hà mặt mũi hồng hào, chủ động giơ tay muốn bắt tay với bọn họ.  

 

Nhưng mười hai người kia đều thành tinh cả, bọn họ từ sắc mặt đầy khó coi của Hàn Ngọc, nhận ra chút khác lạ.  

 

Không có ai bắt tay với Triệu Nhược Hà.  

 

Nhưng Triệu Nhược Hà cũng không ngại: “Nào nào, mời vào trong! Nếu đã là bạn của con gái tôi thì cũng là bạn tôi, đừng khách sáo nha, ăn uống thoải mái!”  

 

Dù là Triệu Nhược Hà mời mọc thế nào, thì mười hai người kia vẫn đứng yên tại chỗ, không di chuyển dù chỉ một chút.  

 

“Ngọc à, người ta tới tham dự tiệc mừng thọ của ông nội con, con mau bảo họ vào trong đi!”  

 

“Con cũng đừng đứng đây nữa, vào trong ngồi, nào, đưa Viên Hàn đây mẹ ôm cho, chắc mấy đứa bế cũng mỏi rồi!”  

 

Triệu Nhược Hà bỏ đi vẻ hờ hững trước đó, vô cùng nhiệt tình vỗ tay: “Viên Hàn, nào, để bà ngoại bế nào!”  

 

“Con không muốn!”  

 

Lục Viên Hàn quay đầu sang một bên, ôm chặt lấy cổ Lục Khải.  

 

“Đừng diễn nữa, bà không mệt nhưng mà tôi xem mệt!”  

 

Giọng Hàn Ngọc vang lên lạnh như băng.  

 

Lời vừa nói ra, Triệu Nhược Hà đã nhíu mày: “Ngọc à, con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả?”  

 

“Trước đó bà đã nói cái gì, bà quên hết rồi hả?”  

 

“Nếu bà quên thì để tôi giúp bà nhớ lại”.  

 

“Bà bảo tôi và Lục Khải đừng gọi bà là mẹ, bởi vì bà không còn mặt để mất nữa”.  

 

Hốc mắt Hàn Ngọc ửng đỏ: “Để bà không phải mất mặt, sau này tôi và Lục Khải sẽ không gọi nữa!”  

 

Triệu Nhược Hà đang cố lôi kéo quan hệ thân thiết với Hàn Ngọc bỗng thấy mặt đau đau.  



Bà ta không ngờ, Hàn Ngọc lại vả mặt mình nhanh như thế! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK