Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhìn túi Chanel lớn có nhỏ có, nước mắt Hàn Ngọc như chuỗi hạt đứt dây, không ngừng rơi xuống.  

 

“Lục Khải, sau này đừng lãng phí như vậy nữa, con gái còn nhỏ, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền”.  

 

“Được! Nghe lời em!”  

 

Lục Khải cực kỳ sảng khoái đồng ý.  

 

Trong lòng anh biết rõ, người vợ trải qua ba năm khổ cực của anh không thể quen với cuộc sống giàu sang trong một sớm một chiều được.  

 

Thứ mà Hàn Ngọc đang nghĩ không phải là xài tiền như thế nào, mà là tiết kiệm tiền như thế nào.  

 

Sự thay đổi đó của cô với Lục Khải mà nói là tự trách, cũng là áy náy!  

 

Anh biết, mình còn rất nhiều điều phải làm để bù đắp lại cho vợ và con mình!  

 

Chờ Hàn Ngọc trở về phòng, Lục Khải đã tự rửa chén và quét dọn.  

 

Sau khi anh làm xong thì nhìn thấy Lục Viên Hàn mặc chiếc váy công chúa thắt tóc hai bên, mặt đầy nụ cười nhào vào lòng Lục Khải.  

 

“Con gái của bố xinh đẹp quá!”  

 

Lục Khải ôm lấy cô bé giơ lên xoay vài vòng trên không trung.  

 

Đúng lúc này, Hàn Ngọc ra khỏi phòng.  

 

Chiếc váy cổ chữ V màu xanh đen tôn lên dáng người ngực tấn công mông phòng thủ của cô, đôi giày cao gót màu bạc khiến chân cô lại càng thon dài.  

 

Cùng với lớp trang điểm nhạt khiến Hàn Ngọc trước mắt anh trở nên xinh đẹp tuyệt vời!  

 

Xinh đẹp không sao tả được!  

 

Người đẹp mát mắt!  

 

Khuynh quốc khuynh thành!  

 

Khiến cả thiên hạ phải trầm trồ!  

 

Dù là Lục Khải thì cũng si mê đến điên đảo thần hồn.  

 

Hàn Ngọc bị Lục Khải nhìn như thế thì hơi ngượng, mặt đỏ hồng, làm ra vẻ tức giận cầm chiếc áo khoác dài trong tay đánh Lục Khải: “Có cái gì đẹp đâu!”  

 

Lục Khải lấy lại tinh thần, vẫn không nhịn được nhìn thêm vài lần.  

 

“Hai mỹ nữ một lớn một nhỏ của anh, đi thôi! Để mọi người phải ngưỡng mộ chúng ta nào!”  

 

Lục Khải ôm Lục Viên Hàn, Hàn Ngọc khoác tay Lục Khải, một nhà ba người ngọt vào ra khỏi nhà.  

 

Tuy là phải về gặp nhà mẹ đẻ chanh chua, nhưng có Lục Khải ở đây, Hàn Ngọc cũng không sợ.  

 

Lúc này, trong hội trường khách sạn Hỉ Thiên, có khá nhiều bạn bè thân thiết đến đó chúc mừng.  

 

Nhưng Hàn Kiêu ăn mặc sang trọng lại đi tới đi lui trước cửa với vẻ mặt lo lắng.  

 

Mỗi lần đi vài bước thì hắn lại cúi xuống xem điện thoại.  

 

Từ hôm qua đến tận bây giờ, hắn đã gọi cho Vương Cường không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn.  

 

Nhưng vẫn không thấy hồi âm.  

 

Bởi vì trước đó hắn đã hứa sẽ mời người của hiệp hội kinh doanh đến chúc thọ cho ông nội mình.  



Nhưng mãi vẫn không thể liên lạc với Vương Cường nên tất cả đều rơi vào thế khó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK