Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Khải không quan tâm tới Hàn Kiêu, chỉ nhìn sang Hàn Ngọc.  

 

“Ngọc, em nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”.  

 

Hàn Ngọc thở dài một hơi, không hề giấu diếm mở miệng giải thích: “Ba năm trước, sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện không may thì ông nội đã đuổi em ra khỏi nhà họ Hàn”.  

 

“Nếu không phải thế thì em đã chẳng tìm đến một phòng khám nhỏ để sinh con gái ra”.  

 

“Lại càng không bảo bác sĩ của phòng khám dùng xe ba bánh đưa em và con gái về nhà nghỉ ngơi sau khi sinh”.  

 

“Không phải em không sợ, chỉ là em thật sự không thể trả nổi mức phí mỗi ngày một trăm đồng!”  

 

Nói đến chuyện đó, hốc mắt Hàn Ngọc đỏ lên.  

 

Đó là nỗi đau sẽ tồn tại mãi mãi trong lòng cô!  

 

Lục Khải đầy tự trách và cũng vô cùng tức giận.  

 

Anh không ngờ nhà mẹ đẻ Hàn Ngọc lại máu lạnh như thế.  

 

Ngày xưa nhà họ Lục cực kỳ quan tâm đến nhà họ Hàn.  

 

Nhưng sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện không may, nhà họ Hàn lại vô tình vô nghĩa như thế.  

 

Vẻ mặt Hàn Quang Thái hơi gượng gạo, đầu tiên là trừng mắt nhìn Hàn Kiêu một cái rồi lớn tiếng quát: “Hàn Kiêu, cháu nói cái gì thế hả? Ngọc nó thành người ngoài từ khi nào? Nó là cháu gái bảo bối của ông đấy!”  

 

Nói tới đó, ông ta lại nhìn Hàn Ngọc với ánh mắt hiền hòa.  

 

“Ngọc à, cháu đừng nghe thằng anh đó nói lung tung nhé, lúc trước ông nội làm thế cũng vì bất đắc dĩ thôi, cháu phải hiểu cho ông!”  

 

“Suy cho cùng khi đó kẻ thù của nhà họ Lục cũng nhiều vô số, nếu không vạch rõ quan hệ thì nhà họ Hàn chúng ta cũng sẽ gặp nguy”.  

 

“Thật ra mấy năm nay ông nội vẫn luôn nhớ thương cháu”.  

 

Hàn Quang Thái vừa nói vừa đi tới trước mặt Hàn Ngọc, muốn giơ tay sờ đầu cô.  

 

Nhưng Hàn Ngọc lại nghiêng người né đi theo phản xạ có điều kiện, giữ một khoảng cách với Hàn Quang Thái.  

 

“Ngọc à, cô làm sao thế? Đó là ông nội cô mà!"  

 

Triệu Nhược Hà khó chịu nói.  

 

“Sao cô lại không biết điều như thế, mau mời ông nội vào nhà ngồi đi”.  

 

Triệu Nhược Hà vừa oán trách vừa nghiêng người nhường đường cho Hàn Quang Thái.  

 

“Nhà của tôi với Ngọc là nơi các người có thể tùy tiện bước vào hả?”  

 

Lục Khải trầm giọng mở miệng, chắn trước cửa.  

 

“Có chuyện gì thì đứng đây nói, Ngọc phải đi họp từ sáng sớm nên mệt rồi, phải về nghỉ ngơi!”  

 

Nghe giọng nói lạnh như băng của Lục Khải, Triệu Nhược Hà có chút khó chịu nhưng lại không dám oán trách gì.  

 

Hàn Kiêu nhíu mày, mặt đầy tức giận.  

 

Nhưng hắn còn chưa kịp nổi đóa thì giọng Hàn Quang Thái đã vang lên.  

 

“Khải này, ông nghe nói Ngọc nó đi họp ở hiệp hội doanh nhân Lâm Thành đúng không!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK