"Ý của cậu là...?" - Diệp Nhã Tuyết hỏi.
"Nếu tớ đoán không sai, ba năm trước đây nữ sinh kia cũng gặp tình cảnh giống hệt như chúng ta hiện giờ, cô ấy cũng chọn cách nhảy xuống, và kết quả là đã chết." - Tôi giải thích.
"Cho dù là vậy thì chỗ này cũng chỉ là tầng hai thôi mà." - Diệp Nhã Tuyết thắc mắc.
"Nếu vậy thì cậu nhầm rồi, những gì cậu đang thấy và đang nghe, có lẽ đều là giả cả." - Mặt tôi trắng bệch nhìn bốn vách tường xung quanh.
"Vậy là chúng ta đã cùng đường rồi sao ?" - Giọng nói của Diệp Nhã Tuyết đầy hoảng sợ, lúc này, gương mặt xinh đẹp cũng đã bị nỗi sợ làm cho trở nên méo xệch, toàn thân cô ấy cũng run lẩy bẩy.
"Đúng, cùng đường rồi." - Tôi lắc đầu, bất lực ngồi bệt xuống đất. Đi lên không được, đi xuống không xong, mà nhảy ra cửa sổ cũng chỉ có một đường chết, chờ đợi chúng tôi, trước sau gì cũng chỉ có một kết quả.
Sắc trời ngày càng sầm tối lại, cả ký túc xá giống hệt như địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn chúng tôi. Diệp Nhã Tuyết cuộn mình lại trong lòng tôi, đôi mắt vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này, tôi cũng đã tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ, nhìn Diệp Nhã Tuyết trong lòng mình, nột tâm của tôi giằng xéo, không lẽ tôi và Diệp Nhã Tuyết phải chết ở đây sao ?
Suy nghĩ thật kỹ thử xem, không chừng có thể phát hiện được gì đó. Tôi cố lục lọi trí nhớ xem mình đã bỏ sót chi tiết nào không nhưng có vẻ cũng không ích gì.
Đối diện với hoàn cảnh tuyệt vọng, tôi không còn cách nào. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận, nếu không đến đây thì tốt rồi, tuy lớp đang bị nguyền rủa, nhưng vẫn chưa đến lượt tôi, nên tạm thời tôi vẫn an toàn.
Vậy mà bây giờ tôi đang rơi vào trong một cái cầu thang không lối thoát, đây chính là cái chết được báo trước. Tôi cảm nhận được, ma quỷ nơi này đang nhích từng bước tới gần chúng tôi, nếu chúng tôi cứ như vậy, không có bất cứ hành động gì, thì chúng tối sẽ chết.
"Suy nghĩ kỹ một chút, nhất định có cách." - Tôi dùng sức lắc lắc đầu, tuy tay chân của tôi vì sợ mà lạnh run, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Suy nghĩ cả mười phút mà tôi vẫn chưa tìm được cách gì, Diệp Nhã Tuyết ngồi trong lòng tôi, lo lắng nhìn tôi nói :"Bỏ đi, tớ đi không nổi nữa, mệt sắp chết rồi."
"Thật xin lỗi." - Tôi xót xa nhìn Diệp Nhã Tuyết, cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn duyên dáng, theo tôi leo nhiều bậc thang như vậy, dĩ nhiên là mệt nằm bẹp xuống rồi, ngay cả một thằng con trai như tôi còn cảm thấy mệt đến bở hơi tai nữa mà.
"Khoan đã, cậu mới nói là cậu mệt sắp chết ư ?" - Mắt tôi chợt sáng lên, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
"Đúng vậy, tớ đang mệt lắm." - Diệp Nhã Tuyết uể oải nói.
"Không đúng, cho dù là vậy cũng không thể rời khỏi đây." - Tôi đột nhiên lắc đầu, tiếp tục thở dài. Tôi biết thời gian chẳng còn nhiều, cái chết ngày càng tiến sát, thật sự nếu giờ không hành động, thì mọi thứ đều sẽ kết thúc rất nhanh.
"Chỉ còn cách này mà thôi." - Tôi hạ quyết tâm, sau đó trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Diệp Nhã Tuyết, tôi bất ngờ hôn mạnh vào mặt cô ấy, làn da của cô ấy nhẵn mịn, khiến cho tôi có cảm giác rất thoải mái.
"Cậu làm gì vậy ?" - Diệp Nhã Tuyết giật mình, sau đó tặng cho tôi một bạt tai thật mạnh. Tôi giống như vô cảm, lạnh lùng nhìn Diệp Nhã Tuyết :"Đánh tớ tiếp đi."
Diệp Nhã Tuyết bị hành động của tôi làm cho sợ hãi, cô ấy không tự chủ được mà rụt người lại, giọng nói đầy hối lỗi :"Tớ biết là không nên đánh cậu, nhưng tại cậu hôn tớ trước mà."
"Cậu không đánh thì tớ tự đánh." - Dứt lời, tôi tự tát mình mấy bạt tai liên tục. Diệp Nhã Tuyết ngơ ngác, đến mấy phút sau cô ấy mới phản ứng được, vội vàng giữ chặt tay tôi.
"Trương Vỹ, cậu làm gì vậy hả, đã đến nước này rồi mà." - Diệp Nhã Tuyết khóc nức nở.
"Chính vì đã đến lúc rồi, nên tớ mới làm như vậy." - Tôi lạnh lùng nói với Diệp Nhã Tuyết. Là tôi đang tự bức chính mình, tôi biết mình là một thằng đê tiện, một tên phế vật.
Nếu không nghĩ cách để tiềm năng của mình bộc phát ra, thì tôi nhất định sẽ chết. Mặt tôi bắt đầu sưng lên, khóe miệng cũng đã rướm máu, mà tư duy của tôi vẫn chưa tập trung lại được. Đầu óc tôi liên tục tính toán.
Không sai, trước mắt đã là đường cùng.
Nếu không nghĩ cách phát ra tín hiệu cầu cứu, chắc chắn chúng tôi sẽ chết.
"Mau nghĩ đi, đồ phế vật này. Học hành không giỏi, gia đình không tốt, không có ai thích, phế vật như mày nếu không nghĩ được cách nào thì sống còn có tích sự gì, chi bằng chết ở đây cho rồi." - Tôi vừa tự mắng mình, vừa điên cuồng hét lên.
Còn Diệp Nhã Tuyết thì cứ ngơ ngác nhìn tôi, cũng đã không còn ngăn cản tôi nữa, chỉ có một vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tôi cứ thế giằng co với chính mình suốt năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng đã tỉnh táo trở lại. Hiện giờ tôi không còn sợ nữa, trong lòng cũng không lo lắng, ngược lại, tôi đang có một cảm giác hưng phấn khó tả.
"Tớ đã biết cách thoát ra ngoài rồi." - Tôi cười, dứt lời, tôi nắm tay Diệp Nhã Tuyết kéo đi về phía cầu trang trong. Lúc này, ngoài trời đã tối dần, đêm sắp đến.
Chúng tôi chẳng còn nhiều thời gian nữa, kéo tay cô ấy, tôi tiếp tục đi về phía cầu thang.
"Cậu làm gì vậy, đường này chẳng phải dẫn lên trên tầng trên sao ?" - Diệp Nhã Tuyết thắc mắc.
"Không, đây mới chính là lối đi thật sự." - Tôi cười khẩy.
---------------------------------------------------------------------------
Chap này hơi ngắn nên chap sau mình sẽ làm dài hơn bình thường để bù lại nhé:3 Mãi yêu
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !