Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ thấy choáng váng khi nhìn thấy bốn người mặt toàn là máu, mặt mũi sưng phù. Lúc này bác sĩ nuốt nước bọt, ấp úng nói: “Anh… Anh gì ơi, phải đưa đến phòng cấp cứu”.

 

 

“Còn không mau đưa đi”.

 

“Nhanh… Nhanh lên”, bác sĩ gọi mấy đồng nghiệp đến khiêng bốn người lên cáng và đẩy vào phòng cấp cứu.

 

Chưa đầy hai mươi phút, mấy bác sĩ đã đẩy đám người Trương Vũ Kiệt ra.

 

“Thưa anh! Đã không còn nguy hiểm rồi, anh có thể đưa họ đi được rồi”, bác sĩ rất khách khí nói.

 

“Không vội! Liên hệ với khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện bảo họ chuẩn bị bốn chiếc giường”.

 

Khoa chấn thương chỉnh hình?

 

Mấy bác sĩ này nghe mà thấy mơ hồ, nói: “Thưa anh! Anh muốn chuẩn bị cho họ sao?”

 

“Đúng vậy!”

 

“Thưa anh, không cần đâu ạ! Vì trước đó nước mũi của họ có máu, sau khi bị khô lại thì ảnh hưởng đến hô hấp nên có hiện tượng tắt thở. Sau một hồi được chúng tôi xử lý thì họ đã không sao rồi”.

 

“Sắp có chuyện rồi đấy”, Hắc Vũ hằm hằm mặt rồi lớn bước đi đến trước mặt đám Trương Vũ Kiệt.

 

Bốn cậu chủ nằm trên cáng khi nhìn thấy Hắc Vũ thì như nhìn thấy ác quỷ.

 

“Anh… Anh muốn làm gì?”, Trương Vũ Kiệt theo bản năng co rúm người lại, hỏi.

 

“Tao vốn định lấy mạng chó của chúng mày nhưng Long Hồn nói rồi, không thể để chúng mày chết quá dễ dàng”.

 

“Anh phải nghĩ cho kỹ, gây thù với chúng tôi thì sẽ có kết cục…”.

 

“Ngu xuẩn!”, Hắc Vũ khinh bỉ lắc đầu một cái rồi đập một quyền lên mũi của Trương Vũ Kiệt khiến sống mũi của hắn gãy luôn.

 

Nằm trên cáng mà Trương Vũ Kiệt không phát ra bất cứ tiếng kêu thảm nào, cũng không giãy dụa. Bởi vì hắn đã ngất đi rồi.

 

Còn đám Tôn Hạo khi nhìn thấy vậy thì định giãy dụa đứng lên bỏ chạy.

 

Nhưng làm sao họ có thể chạy thoát khỏi tay Hắc Vũ?

 

Mặt Hắc Vũ không biến sắc rồi đánh phế hết tứ chi của đám người này. Bác sĩ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì sợ đến nỗi không dám thở mạnh mà đứng đó với cảm giác bất an.

 

“Giờ họ có thể chuyển vào khoa chấn thương chỉnh hình rồi chứ?”, Hắc Vũ xoay người nhìn họ, nói.

 

“Được… Được rồi ạ! Nhưng chúng tôi vẫn phải kiểm tra một chút để xem có cần cấp cứu gì không…”.

 

“Không cần đâu! Tôi ra tay có chừng mực, chỉ gãy xương thôi chứ không chết được”.

 

Các bác sĩ ở đây đều không dám nhìn thẳng vào Hắc Vũ. Khi nghe thấy anh ta nói như vậy thì đều gật đầu lia lịa rồi giơ tay ra khiêng cáng đi.

 

“Phải rồi! Họ là cậu chủ của bốn gia tộc. Các người nhớ gọi điện thoại cho người nhà họ bảo họ đến trả tiền viện phí”, Hắc Vũ nói xong thì xoay người rời đi.

 

Nhìn bóng lưng Hắc Vũ rời đi mà không ai dám hỏi thêm một câu, không ai dám chắn đường đi của anh ta.

 

Các bác sĩ đều liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là sự kinh hãi.

 

Có ai mà không biết địa vị của bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu trong Lâm Thành.

 

Nhưng không ngờ tên này lại cùng lúc đắc tội với cả bốn nhà.

 

Hắn không muốn sống nữa sao?

 

Đợi lúc Hắc Vũ rời đi hẳn, bọn họ mới nhanh chóng chữa trị cho bốn cậu chủ.

 

Trong phòng vip của nhà hàng Hội Thúy lúc này, Hàn Ngọc ngồi trước bàn ăn còn Lục Khải đích thân múc cho cô một bát canh nóng.

 

Nhưng cô không uống mà ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn anh. Cô vẫn chưa định thần lại từ sự chấn động ban nãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK