Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghĩ thế, mặt cô bỗng hiện lên nụ cười tươi tắn quyến rũ.  

 

“Lục Khải, cảm ơn anh!”  

 

“Cảm ơn cái gì? Em là vợ anh, tất cả những điều đó đều là việc anh nên làm!”  

 

“Hơn nữa anh còn rất nhiều thứ cần bù đắp lại, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!”  

 

Hàn Ngọc nghe thế thì mặt chợt đỏ ửng, nụ cười cũng ngọt ngào hơn nhiều.  

 

Cô kéo lấy tay Lục Khải, chủ động tựa đầu vào vai anh.  

 

“Ngọc à, cuối cùng cô cũng chịu về rồi, đi đâu thế? Để chúng tôi phải đợi lâu như vậy!”  

 

Khi bọn họ vừa bước vào của trang viên nhà họ Lục thì giọng nói đầy oán giận của Triệu Nhược Hà đã vang lên.  

 

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”  

 

“Nghe xem cô nói cái gì kìa? Cô tưởng tôi thèm đến đây lắm chắc? Nếu không phải do ông nội cần tìm cô giúp đỡ thì tôi cũng lười tìm tới đây lắm đấy!”  

 

Triệu Nhược Hà trợn trắng cả mắt, giơ tay chỉ một chiếc xe thương vụ bên kia.  

 

Bố Hàn Ngọc là Hàn Bằng Phi đang dìu một ông lão đầu bạc chậm rãi bước xuống xe.  

 

“Ngọc à, chuyện này dù thế nào cháu cũng phải nghĩ cách giúp đỡ, sau khi giải quyết xong thì bố cháu có thể được công ty gia đình ta trọng dụng!”  

 

“Sao ông nội lại đột nhiên nhớ tới cháu thế?”  

 

Hàn Ngọc nhìn ông nội hơn ba năm không gặp, vẻ mặt cực kỳ phức tạp hỏi.

“Mấy năm nay ông nội em đối xử với em không tốt hả?”  

 

Lục Khải nhận ra sự thay đổi trên mặt Hàn Ngọc thì nhẹ giọng lên tiếng.  

 

Đối mặt với câu hỏi đó, Hàn Ngọc khẽ hé miệng, cũng không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu.  

 

Ba năm lòng đầy chua xót, một lời khó nói hết, tất cả đều nằm trong sự im lặng.  

 

Lục Khải không kịp hỏi nhiều, Hàn Quang Thái mặc chiếc áo tôn trung sơn, chống gậy, sáng rỡ, nở nụ cười hiền hòa dễ gần bước vội tới chỗ Hàn Ngọc.  

 

“Ông nội, cháu không hiểu nổi, tại sao ông phải tìm một người ngoài để giúp đỡ!”  

 

Hàn Quang Thái còn chưa mở miệng, thì giọng nói oán giận đã vang lên.  

 

Đứa cháu cả của Hàn Quang Thái là Hàn Kiêu cau mày đứng trước mặt ông ta.  

 

Khi nói chuyện, hắn trực tiếp xem Hàn Ngọc như không khí, chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.  

 

“Người ngoài?”  

 

Nghe thấy hai chữ đó, Lục Khải nhíu mày, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Kiêu.  

 

“Sao? Giả điên hay là muốn ăn vạ? Chuyện ba năm trước mày không biết hả?”  

 

Hàn Kiêu hết sức cạn lời nhìn Lục Khải: “Mày tưởng mình vẫn là người của nhà họ Hàn hả? Mấy năm nay nhà họ Hàn phát triển không tệ, nhưng chẳng liên quan gì tới chúng mày cả!”  



“Hôm nay ông nội tìm chúng mày nhờ giúp đỡ là ông rủ lòng từ bi, là vinh hạnh của chúng mày đó có hiểu không?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK