Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Uy hiếp! Lời uy hiếp trắng trợn!  

 

Vương Cường chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì anh ta phải giam cầm con thú này lại!  

 

“Này họ Lục, anh đừng có dồn người khác vào đường cùng như thế, đừng tưởng anh đấm đá giỏi thì tôi không thể làm gì được anh!”  

 

Vương Cường vừa nói vừa vẫy tay với bên ngoài.  

 

Hơn hai mươi người vốn đứng bên ngoài bỗng hùng hổ xông vào, bao vây lấy Lục Khải.  

 

“Anh đánh đấm giỏi lắm mà phải không? Nhưng có giỏi đến mức thắng được anh ta không?”  

 

“Lâm Hổ, quán quân tán đả ba năm liên tục ở Lâm Thành!”  

 

Nghe lời giới thiệu về mình, Lâm Hiểu kiêu ngạo ngước đầu lên, mặt cười xấu xa nói: “Tổng giám đốc Vương, sau khi tôi giải quyết hai tên này, thì liệu có thể giao con nhóc vừa đi ra ngoài lúc nãy cho tôi chơi đùa một chút được không?”  

 

Lâm Hổ nở nụ cười đầy bỉ ổi: “Tôi chơi hai ba ngày rồi lại để cho đàn em đệ nghịch đỡ ghiền!”  

 

“Tất nhiên là được rồi, chỉ cần giải quyết hai thằng ranh này thì muốn chơi kiểu nào cũng được, chơi trước mặt Lục Khải luôn cũng không thành vấn đề!”  

 

Vương Cường thấy Lâm Hổ tự tin như thế thì thì cũng khiêu khích nhìn về phía Lục Khải.  

 

Thấy Lục Khải im lặng không nói tiếng nào thì anh ta lại càng thêm đắc ý.  

 

Chỉ là anh ta không biết Lục Khải là chẳng thèm nói, chứ không phải là không dám nói.  

 

Anh cảm thấy nói chuyện với người sắp chết cũng chỉ phí nước bọt mà thôi.  

 

“Long Hồn, giao cho tôi, đừng để bẩn tay của anh!”  

 

“Không cần, để tôi tự làm!”  

 

Dám sỉ nhục vợ anh ngay trước mặt anh, sao Lục Khải có thể ngồi yên được cơ chứ?  

 

Anh chợt sải một bước dài, lắc mình xuất hiện trước mặt Lâm Hổ, giơ hai tay, ngón trỏ nắm chặt miệng tên anh ta, đột nhiên kéo mạnh.  

 

Miệng Lâm Hổ đã bị Lục Khải xé ra!  

 

Máu tươi như suối không ngừng chảy xuống!  

 

Lâm Hổ cảm nhận được cơn đau đớn xé ruột xé gan, hoàn toàn không có cơ hội hét lấy một tiếng.  

 

Tay phải Lục Khải dính đầy máu tươi, mạnh mẽ bóp hai má Lâm Hổ, khiến anh ta há miệng ra.  

 

Ngay sau đó, Lục Khải lại dùng tay trái kéo đầu lưỡi của anh ta, giật mạnh ra ngoài.  

 

Khi Lâm Hổ vừa mới le lưỡi ra, thì nắm đấm phải của Lục Khải đã móc thẳng vào cằm anh ta.  

 

Miệng Lâm Hổ đang há ra thì chịu một lực va đập cực mạnh khiến hai hàm răng khép lại, trực tiếp cắn đứt đầu lưỡi của bản thân mình!  

 

“Không biết nói lời hay thì thôi đừng bao giờ mở miệng ra nói nữa!”  

 

Động tác của Lục Khải cực nhanh, khi Vương Cường lấy lại tinh thần thì đã thấy đầu lưỡi Lâm Hổ rơi trên đất.  

 

Tất cả, vẫn chưa phải là kết thúc!  

 

Hai tay Lục Khải kéo tay phải Lâm Hổ, dùng sức thật mạnh.  

 

Rầm!  



Một cú ném qua vai cực chuẩn khiến cơ thể Lâm Hổ nện mạnh xuống đất. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK