Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Tương kế tựu kế



Lục Khải gật đầu.



“Nhưng…”



Mặc dù Hắc Vũ nhìn thấy dụng ý của Chu Mỹ Liên, nhưng vẫn không nghĩ ra tiếp theo nên đối phó như thế nào.



Biết thế cục thì dễ, nhưng phá thế cục mới khó!



Ánh mắt của Hắc Vũ không tự chủ liền chuyển hướng đến Lục Khải.



Lục Khải từ lâu đã là chỗ dựa trong lòng anh ta, bất kỳ chuyện gì khiến người khác sứt đầu mẻ trán, không chút đầu mối gì, Lục Khải đều có thể giải quyết dễ dàng.



“Bà ta dẫn rắn ra khỏi hang? Vậy chúng ta tương kế tựu kế!”



Lục Khải nói xong, miệng khẽ nhếch, mang theo nụ cười đắc ý.



“Thông báo phân đội hai và phân đội ba nhanh chóng tập kết, sau khi tập hợp không vận Lâm Thành và phân đội một, tăng cường bảo vệ trang viên nhà họ Lục”.



“Lập tức đưa chúng tôi về trang viên”.



“Rõ!”



Hắc Vũ nghe xong liền đi nhanh về phía chiếc xe đang đỗ bên ngoài.



Vừa đi vừa gọi điện thông báo cho phân đội hai và phân đội ba Long Môn.



Sau khi họ lên xe, Hàn Ngọc không nhịn được liếc nhìn Lục Khải mấy lần.



Trong lòng cô biết rõ Chu Mỹ Liên nguy hiểm ác độc, lo lắng cho an toàn của Lục Khải.



Nhưng cô lại giấu phần lo lắng này ở trong lòng.



Cô không muốn vì mình mà khiến Lục Khải phân tâm, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là để Lục Khải thật yên tâm, đi tỉnh lỵ không một chút băn khoăn nào!



“Anh cứ yên tâm đi đi, trong nhà có em rồi, anh không cần lo lắng, em và Viên Hàn chờ anh quay về!”



Lục Khải vốn đang vướng mắc không biết mở miệng nói với Hàn Ngọc như thế nào, khi nghe cô nói vậy, anh nhìn vào ánh mắt Hàn Ngọc, khó nén khỏi mừng rỡ.



“Em ủng hộ anh đi tỉnh lỵ?”



“Đương nhiên ủng hộ rồi, chồng em lợi hại nhất, không có chuyện gì anh không làm được!”



Lục Khải vui mừng nhìn Hàn Ngọc, nắm chặt tay cô: “Ngọc, em yên tâm, anh sẽ về nhanh thôi, trong nhà có em, lòng anh cũng vững tin!”



Trần Đỉnh Thiên ngồi ghế lái phụ nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, mặt đầy lo âu: “Lục Khải, Hàn Ngọc, hai người có thể nghĩ lại, đây không phải trò chơi, tỉnh lỵ và Lâm Thành hoàn toàn khác nhau, nơi đó đặc biệt phức tạp”.



“Hơn nữa là địa bàn của người khác, hai ta qua đó sẽ rất bị động!”



“Anh Thiên đừng lo lắng, tất cả chuyện phức tạp ở trước mặt chồng tôi đều rất đơn giản!”



Hàn Ngọc tràn đầy tự tin trả lời, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải cũng tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.



Lục Khải nghe xong, cười gật đầu nhìn Trần Đỉnh Thiên, để anh ta yên lòng.



Sau đó, anh liền dời ánh mắt đến chỗ Hắc Vũ: “Liên lạc với phi công thi hành nhiệm vụ bay, bảo anh ta sau khi đưa phân đội hai và phân đội ba đi xong đưa tôi đi tỉnh lỵ”.



Nghe được mệnh lệnh này của Lục Khải, Hắc Vũ có chút bất ngờ: “Long Hồn, anh không đi xe qua?”



“Không đi!”



Lục Khải trả lời xong cũng không nói thêm nữa, ánh mắt chuyển ra bên ngoài cửa xe, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.



Nửa giờ sau, họ quay về trang viên nhà họ Lục.



Lục Khải đi thẳng vào nhà, lấy ra một bộ Âu phục anh thường mặc.



Sau đó liền bảo đội viên phân đội một tập hợp.



Sau khi Lục Khải nhìn mấy lần, anh liền bảo một đội viên bên trái bước ra khỏi hàng, đưa Âu phục cho anh ta: “Đổi quần áo!”



“Vâng, Long Hồn!”



Anh ta cũng không rõ Lục Khải muốn làm gì, nhưng anh ta không cần rõ, chấp hành mệnh lệnh là được.



Chưa đến hai phút, đội viên này đã thay xong Âu phục, đi đến trước mặt Lục Khải.



Lục Khải hài lòng gật đầu, nhìn về phía Hắc Vũ: “Anh đi cùng cậu ta, lái xe vào cao tốc, đi về hướng tỉnh lỵ”.



“Nhớ kỹ, xuống đường cao tốc tại trạm thu phí Dương Thành, cách tỉnh lỵ 60km”.



“Sau đó quay đầu về Lâm Thành!”



Hắc Vũ và đội viên kia sau khi nghe thấy mệnh lệnh này đều cảm thấy rất bất ngờ.



“Có vấn đề gì không?”



Lục Khải thấy bọn họ có chút ngơ ngác, anh liền hỏi.



“Không… không có, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”



“Bây giờ thì xuất phát!”, Lục Khải xua tay.



“Rõ!”



Hắc Vũ cùng đội viên mặc Âu phục đáp lại một tiếng rồi lái xe rời đi.



Mãi đến khi lên cao tốc, bật định vị, Hắc Vũ nhìn rõ thông tin giới hạn tốc độ trên đường cao tốc hiển thị trên định vị, anh ta mới hiểu ra.



Đường cao tốc giữa Dương Thành và Lâm Thành là đường cao tốc thuộc vùng núi, hai bên đường toàn là đồi núi chập chùng.



Điều kiện địa lý đặc biệt đã cung cấp cho Chu Mỹ Liên một nơi rất thiên nhiên.



Hóa ra Lục Khải đã dự liệu Chu Mỹ Liên sẽ ra tay ở đây, vì vậy mới không đi xe.



Để không bứt dây động rừng, Lục Khải đã cho đội viên cải trang thành mình!



Đợi khi Hắc Vũ bọn họ đến Dương Thành, Lục Khải ngồi máy bay đã đến tỉnh lỵ từ lâu!



Đúng là màn qua mặt tuyệt vời!

Chương 87: Thắng hay thua



Hắc Vũ đang lái xe, sau khi hiểu được tất cả mọi chuyện thì lại càng khâm phục Lục Khải sát đất.



Lúc này, Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên đã đến một sân bay chuyên dụng khá bí mật, trực tiếp lên máy bay trực thăng chuyên chở các đội viên đến Lâm Thành.



“Xuất phát, đến tỉnh lị!”



“Tuân lệnh Long Hồn!”



Trước khi máy bay cất cánh, Lục Khải bấm số điện thoại của Lôi Hạo Thiên.



“Long Hồn có gì cần dặn? Xin hãy ra lệnh!”



“Đến trang viên nhà họ Lục để chỉ huy thành viên của ba tiểu đội kia, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng phải bảo vệ cho vợ và con tôi!”



"Nếu để xảy ra bất kỳ một sơ xuất gì thì mang đầu tới gặp tôi!"



"Rõ thưa Long Hồn, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"



Lục Khải cúp điện thoại, nhìn Trần Đỉnh Thiên vẻ mặt đầy lo lắng bên cạnh.



“Anh Thiên, anh cứ yên tâm, lần này không ai có thể chạy thoát được!”



Lúc này, ở trên tỉnh lị, trong nhà Trần Đỉnh Thiên, Chu Mỹ Liên thoải mái ngồi trên sô pha.



Hàn Kiêu kính sợ đứng trước mặt bà ta: “Có tin tức, Lục Khải và Hắc Vũ đã xuất phát từ Lâm Thành lên cao tốc!”



“Chỉ có hai người họ ư?”



“Đúng vậy, hai người, một xe!”, Hàn Kiêu trả lời đầy khẳng định.



Chu Mỹ Liên nghe xong thì mặt nở nụ cười lạnh như băng, vui sướng khi người gặp họa nói: “Lục Khải ơi là Lục Khải, khuyết điểm lớn nhất của cậu chính là quá tự cao, lần này cậu có mọc cánh cũng khó mà thoát được!”



Nghe Chu Mỹ Liên nói thế, Hàn Kiêu lại không có chút hào hứng nào, chỉ là không để lộ vẻ u sầu trên mặt.



Hắn nhìn quanh bốn phía theo bản năng, căn nhà to như vậy chỉ có mình hắn và Chu Mỹ Liên.



Tuy hắn đã chứng kiến sự tàn nhẫn và độc ác của Chu Mỹ Liên nhưng bản thân cũng biết rõ Lục Khải ghê gớm đến mức nào.



“Suy nghĩ cái gì thế?”



Chu Mỹ Liên bắt chéo chân, cặp đùi thon gọn nằm chung một chỗ, thong thả đong đưa.



“Không… Không có gì, tôi chỉ đang lo lắng, dù sao Lục Khải cũng không phải là người bình thường”.



“Cậu cảm thấy kế hoạch của tôi sẽ thất bại ư?”



Chu Mỹ Liên nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Hàn Kiêu.



Trong phút chốc, Hàn Kiêu có cảm giác như rơi vào hầm băng.



“Bà hiểu lầm rồi, ý tôi không phải thế, tôi chỉ muốn đề phòng bất trắc thôi”.



Đối mặt với câu hỏi của Chu Mỹ Liên, lưng Hàn Kiêu ướt đẫm mồ hôi: “Bà thường nói làm gì cũng phải bảo đảm không xảy ra biến cố, tôi chỉ nhớ kỹ những lời bà dạy thôi”.



“Bà cũng biết đó, Lục Khải không phải người bình thường, nhỡ đâu tên đó thật sự tới đây, tôi sợ…”



Hàn Kiêu đã cân nhắc từng chữ để nói đến hết câu, ánh mắt nhìn Chu Mỹ Liên đầy bất an, thấp thỏm.



Trong mắt hắn, Chu Mỹ Liên chính xác là một ma nữ.



“Cậu nhớ cho kỹ, kế hoạch của tôi sẽ không có bất kỳ biến cố gì, chỉ có mình Lục Khải mà cũng đòi làm đối thủ của tôi ư?”



Chu Mỹ Liên đầy tự tin: “Dù cậu ta có may mắn thoát được một kiếp, thì tôi cũng đã có cái bẫy chờ sẵn phía sau”.



“Hôm nay, cậu ta chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ!”



Hàn Kiêu nghe xong thì không ngừng gật đầu, chẳng dám nhiều lời một chữ.



Chu Mỹ Liên không nhịn được nhìn Hàn Kiêu thêm vài lần, ánh mắt đã có chút thất vọng.



Bà ta vừa thưởng thức rượu vừa nhàn nhã xem TV.



Hơn một giờ sau, Hàn Kiêu có chút kích động chạy từ ngoài vào.



“Lục Khải tới đâu rồi?”, Chu Mỹ Liên nhấp một ngụm rượu đỏ, nhỏ giọng hỏi.



“Xe Lục Khải vừa mới rời khỏi cao tốc Dương Thành, sau đó lại lên cao tốc về Lâm Thành”.



Hàn Kiêu nhanh chóng báo.



Hửm?



Nghe thấy tin tức đó, Chu Mỹ Liên đặt ly rượu xuống, vẻ mặt tự tin xuất hiện chút bất ngờ.



Bà ta xem thường Lục Khải quá rồi!



Chu Mỹ Liên đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói với Hàn Kiêu: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi!”



Cạch, cạch, cạch…



Giày cao gót của Chu Mỹ Liên tạo thành âm thanh giòn tan trên nền nhà.



Nhưng âm thanh đó nhanh chóng biến mất.



Chu Mỹ Liên đã dừng lại, đứng đó, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía trước.



“Đi được không?”



Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên một trước một sau đi vào trong.



Đồng tử Chu Mỹ Liên chợt co rụt lại, lúc này bà ta mới ý thức được rằng Lục Khải đã không mắc mẫy.



Từ đầu anh đã mang bà ta ra đùa giỡn như một con khỉ.



Bà ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc Lục Khải đã làm gì để nhìn thấu được kế hoạch đầy hoàn hảo này!



“Như bà mong muốn, tôi đã đến rồi, bây giờ thì bà nói được rồi chứ!”



Lục Khải đứng đối mặt với Chu Mỹ Liên, khí thế đối chọi cực kỳ gay gắt.



Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Chu Mỹ Liên phục hồi tinh thần lại, trên mặt là nụ cười nắm chắc tất cả.



“Không tệ, con trai đã trưởng thành rồi, người lớn trong nhà cảm thấy rất vui mừng”.



“Nhưng mà cậu nên nhớ một câu là gừng càng già càng cay!”



Giọng Chu Mỹ Liên rất nhỏ rất hiền hòa: “Chắc là cậu sẽ không nghĩ rằng bản thân mình chắc chắn đã thắng rồi đấy chứ!”



“Tôi chỉ biết rằng bà thua là chắc rồi!”



“Cái đó thì chưa chắc đâu!”



Chu Mỹ Liên dừng lại một lát, lấy một khẩu súng lục trong túi ra.



Không có chút do dự nào, họng súng nhắm thẳng vào Lục Khải, bóp cò.



Đoàng, đoàng, đoàng…



Trong phòng vang lên âm thanh như tiếng pháo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK