Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta thấy vô cùng rõ ràng, trong hộp đó là một tờ giấy trắng, trên tờ giấy đó là dòng chữ có ba từ “tôi đồng ý”.  

 

Mà bên cạnh tờ giấy là một bàn tay đang cầm bút!  

 

Bàn tay đầm đìa máu tươi đó không có ngón út, trên ngón cái là một chiếc nhẫn phỉ thúy.  

 

Người quen biết với Trương Thế Cường chỉ cần liếc mắt nhìn là biết, đó chính xác là tay phải ông ta!  

 

“Mấy người thì sao? Có đồng ý không?”  

 

Ánh mắt lạnh như băng của Hắc Vũ nhìn thẳng về phía ba người Tôn Trường Lâm.  

 

Ba người đã nằm dài ở đó không dám dây dưa hay có hy vọng xa vời gì, liên tục gật đầu.  

 

Nghe bọn họ nói thế, Hắc Vũ bèn đóng nắp hộp lại, xoay người đi tới trước mặt Hàn Ngọc.  

 

Trên mặt anh ta không còn sát khí trước đó nữa mà đầy cung kính.  

 

“Chúc mừng chị dâu đã trở thành hội trưởng!”  

 

Hàn Ngọc cảm thấy tất cả đều vô cùng khó tin.  

 

Cô vẫn còn chưa lấy lại tinh thần thì hơn mười ông lớn trong giới kinh doanh cả nước đã đồng loạt đứng dậy chúc mừng: “Chúc mừng chị dâu!”  

 

Nghe thấy thế, Hàn Ngọc giật mình, không biết phải làm sao nhìn sang Lục Khải.  

 

Lục Khải cười xòa, vỗ vai cô: “Em trò chuyện với bọn họ một lát đi”.  

 

Nói xong anh bèn đi tới trước mặt ba người Tôn Trường Lâm vừa mới đứng dậy, vẻ mặt thảm hại.  

 

“Cậu đã làm gì nhà họ Trương rồi?”  

 

“Diệt!”  

 

Lục Khải không hề giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề trả lời.  

 

“Cái gì? Một trăm hai mươi sáu người, đều giết hết rồi ư?”  

 

“Nếu không thì làm gì?”  

 

Lục Khải nhíu mày hỏi lại.  

 

Đại não ba người Tôn Trường Lâm trống rỗng.  

 

“Đừng nóng vội, sắp đến lượt nhà ba người rồi”.  

 

“Cậu… Làm thế là đang phạm tội!”  

 

Lưu Chấn giơ tay ra, run run chỉ vào Lục Khải.  

 

“Sai, tôi chỉ đang báo thù thôi!”  

 

Lục Khải hờ hững nhìn bọn họ: “Nếu các người không muốn chết thì tốt nhất nên bảo cái kẻ chống lưng cho mình lòi mặt ra đây!”  

 

Nói xong, Lục Khải đi nhanh về phía trước, chặn trước mặt Vương Cường đang muốn đi ra ngoài.  

 

“Anh Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”  

 

Giọng Lục Khải lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao.  

 

“Anh… Anh muốn làm gì?”  

 

Lẽ ra anh ta muốn mượn cơ hội này để sỉ nhục Lục Khải và Hàn Ngọc, không ngờ chuyện lại biến thành tình trạng này!  

 

“Thực hiện lời hứa!”  

 

Lục Khải nhìn không chớp mắt, giọng nói chắc nịch.  

 

“Hôm qua tôi đã bảo anh cút ra khỏi Lâm Thành rồi, nhưng đáng tiếc, anh đã không trân trọng cơ hội đấy!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK