Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô giơ tay lên che miệng, lo lắng mình sẽ ngạc nhiên quá mà bật thốt lên.  

 

Cô thật sự không biết Lục Khải lại còn có thể cho mình thêm bao nhiêu bất ngờ và vui vẻ như thế nữa!  

 

Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết tim của mình có thể chịu đựng nổi hay không!  

 

“Mấy người muốn hỏi ý kiến của chúng tôi mà? Mười mấy người đại diện chúng tôi đều đồng ý cho cô Hàn Ngọc nhận chức vụ hội trưởng”.  

 

Mấy ông lớn đều đi thẳng vào vấn đề nói.  

 

Ba người Tôn Trường Lâm trên bục chủ tịch như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.  

 

Trước mặt những người này, bọn họ chẳng là cái thá gì cả!  

 

Nhưng bọn họ lại không cam tâm, đáy lòng không muốn giao chức vụ này lại cho Hàn Ngọc.  

 

Vương Cường dưới bục nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì mở miệng: “Mấy người đồng ý cũng vô dụng”.  

 

“Theo quy định của hiệp hội chúng tôi, nhất định phải được sự đồng ý của hội trưởng đương nhiệm thì mới được!”  

 

“Mà hội trưởng đương nhiệm là Trương Thế Cường, mọi người cũng đã thấy, hôm nay ông Trương không có mặt!”  

 

Vương Cường vừa nói vừa giơ tay chỉ chiếc ghế trống giữa bục chủ tịch.  

 

Nghe Vương Cường nói thế, ba người Tôn Trường Lâm đều gật đầu khẳng định.  

 

Nhận được sự tán thành của ba gia chủ, lòng Vương Cường lại mừng thầm.  

 

Chỉ cần ngăn được chuyện này, thì ba gia chủ chắc chắn sẽ khen thưởng anh ta một phen!  

 

“Lục Khải, thôi đi!”  

 

Hàn Ngọc cũng không muốn khiến chuyện này bị xé ra quá to bèn nhỏ giọng nói.  

 

“Ngọc à, chờ anh, sẽ xong ngay thôi!”  

 

Lục Khải nói xong bèn ngẩng đầu nhìn Vương Cường: “Trương Thế Cường đã đồng ý!”  

 

“Anh nói ông ấy đồng ý thì ông ấy sẽ đồng ý chắc?”  

 

Vương Cường chống đối vô cùng gay gắt, không hề nhượng bộ: “Anh Lục, không phải tôi cố tính nhắm vào anh, chỉ là tôi muốn chứng kiến tận mắt!”  

 

“Nhất định phải do đích thân ông Trương nói mới được!”  

 

Lục Khải cũng không gặp phải khó khăn gì, khẽ gật đầu: “Nói thì chắc chắn là ông ta không nói được rồi, nhưng mà chữ do chính tay ông ta viết thì chắc cũng có tính thuyết phục nhỉ!”  

 

“Hắc Vũ, vào đi!”  

 

Lục Khải cao giọng gọi một tiếng.  

 

“Rõ!”  

 

Giọng nói hùng hồn và nặng nề của Hắc Vũ vang lên bên ngoài.  

 

Một giây sau đó, Hắc Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay ôm một cái hộp to bước đến gần bục chủ tịch trong ánh mắt của tất cả mọi người.  

 

“Anh… Anh muốn làm gì?”  

 

Thấy Hắc Vũ bắt đầu muốn mở cái hộp ra, Vương Cường cảnh giác hỏi.  

 

“Xem rồi sẽ biết thôi mà?”  

 

Hắc Vũ nói xong bèn chậm rãi mở mặt hộp xoay về hướng họ ra.  

 

Ba người Tôn Trường Lâm và Vương Cường đều ngạc nhiên nhìn vào trong hộp.  

 

Dù chỉ liếc mắt một cái thì bọn họ cũng cùng nhau hét lên đầy thảm thiết.  

 

Ba gia chủ vẫn còn ngồi ngay ngắn trên ghế lập tức ngửa người về sau, ngã mạnh xuống đất.  

 

Còn Vương Cường thì hai chân như nhũn ra, không khác gì đống bùn nhão ngã xuống đất không dậy nổi, cả người bất giác run rẩy.  

 

Anh ta đầy hoảng hốt nhìn Lục Khải, ánh mắt đầy kinh hoàng!  

 

“Anh… Anh dám…”  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK