Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84: Vợ tao mày có thể nhìn sao?



“Tao đã đoán ra từ lâu rồi, có thằng nhãi như mày, gia tộc có thể hưng thịnh sao?”



Phương Ba trước mắt vốn không coi Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên ra gì, khiêu khích không chút kiêng kỵ.



Ánh mắt gã dừng lại trên người Hàn Ngọc.



“Yo, thằng nhóc này còn có cô vợ xinh đẹp như vậy? Tao mượn đùa chút!”



Sau khi Hàn Ngọc cảm nhận được ánh mắt của Phương Ba, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.



Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo Lục Khải.



“Người này em đã từng nghe nói qua!”



Lục Khải chuẩn bị ra tay nghe thấy lời này liền tò mò quay đầu.



“Bạn tốt của em là Nghê Dung Dung, hai năm trước bị hắn cưỡng bức phát sinh quan hệ”.



“Cô ấy bây giờ đang ở bệnh viện tâm thần…”



Trong giọng nói của Hàn Ngọc tràn đầy tức giận.



“Ê ê ê, coi cô nói kìa, cái gì gọi là cưỡng bức, tôi nhìn trúng cô ta, đó là vinh hạnh của cô ta mới đúng? Tôi mang đến vui vẻ và thỏa mãn cho cô ta, tôi không thu phí đã là tốt lắm rồi!”



“Hơn nữa, cô không biết tình huống thật sự là gì, đừng có nói bậy bạ, OK? Cô biết tôi chăm sóc cô ta nhiều thế nào không?”



“Tôi sợ một mình tôi không thỏa mãn được cô ta, vậy nên đã đặc biệt gọi mấy anh em đến, ở bên cạnh cô ta hơn một tuần lễ!”



“Cô thử nghĩ xem, trên thế giới này có mấy người phụ nữ được hưởng thụ loại đãi ngộ này?”



Phương Ba nói giống như chuyện đương nhiên, không một chút liêm sỉ.



Sau khi gã nói xong, hút một hơi xì gà một cách rất hưởng thụ, ánh mắt thô bỉ không ngừng thưởng thức vẻ đẹp của Hàn Ngọc.



“Nể cô là bạn tốt của Nghê Dung Dung, đãi ngộ cô ta hưởng thụ, tôi cũng có thể cho cô hưởng thụ!”



“Đến đi, tôi lập tức cưng chiều cô thành Nữ Vương!”



Nói đến đây, Phương Ba cười đểu, giang cánh tay làm ra tư thế ôm.



Đôi mắt gã nhìn về phía Lục Khải đầy khiêu khích: “Thằng nhãi, dâng vợ mày qua đây, sau đó mày có thể cút đi!”



“Mày vừa được lợi còn khôn ngoan, tao không truy cứu chuyện lúc trước, còn giúp mày hầu hạ vợ, mày có lý do gì mà không đồng ý?”



Lời Phương Ba vừa dứt, Lục Khải xanh mặt, sải bước đi về phía anh.



“Thằng nhãi, mày muốn làm gì?”



Lời gã vừa dứt, Lục Khải đoạt lấy điếu xì gà đang cháy trong tay gã.



Không hề dừng lại chút nào, ấn xì gà đang cháy vào mắt trái Phương Ba.



Bỏng ở nhiệt độ cao khiến Phương Ba đau đớn nhắm mắt lại.



Khi gã mở mắt ra, mắt trái đã không nhìn thấy gì.



“Vợ tao mày có thể nhìn sao?”



Lục Khải ném xì gà xuống đất, thuận tay cầm một chiếc đũa lên.



Anh giơ tay túm tóc Phương Ba, cắm đũa vào mắt phải vẫn còn đang nhìn được của gã.



Một giây tiếp theo, máu tươi tràn ra từ trong mắt.



Phương Ba đau đớn ngã xuống đất, hắn lăn lộn, kêu thảm thiết, không nhìn thấy gì, nhưng không dám rút đũa ra.



Đối với Lục Khải, thế này vẫn chưa kết thúc!



Anh nhấc chân, hung bạo đá trúng phía dưới của Phương Ba.



Một cước này không chỉ đá hỏng phía dưới của Phương Ba, hơn nữa vì lực quá lớn, thậm chí phần xương của gã cũng nứt ở bên ngoài.



A... A...



Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.



Phương Ba bị đá đến mức không giữ được dương vật, gã đau đớn, không thể nào nhúc nhích.



“Khốn kiếp, tao chửi cả tổ tông nhà mày!”



“Giết hắn cho ông!”



Toàn thân Phương Ba nổi gân xanh, điên cuồng rống lên.



Sau khi nghe thấy giọng nói này, mẫy tên lưu manh kia mới hoàn hồn.



Giây tiếp theo, trong phòng yến hội xôn xao.



Hất bàn đá ghế.



Hơn một trăm người chen chúc tới.



Hắc Vũ chuẩn bị nghênh chiến, nhưng lần này lại bị Lục Khải ngăn lại.



“Để đích thân tôi!”



Dứt lời, Lục Khải đơn phương độc mã đi về phía trước.



Bóng dáng anh ở trước mặt hơn một trăm người rõ ràng rất mỏng manh, không chịu nổi một kích.



Nhưng đối diện với chênh lệch như vậy, Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên lòng như nước, không có bất kỳ lo lắng.



Bởi vì bọn họ biết người đàn ông trước mắt này bây giờ không phải Lục Khải, mà là Long Hồn!



Long Hồn là chiến thần!



Thần sẽ sợ những người này sao?



Đối mặt với đám người, Lục Khải đi lững thững, hai tay chắp sau lưng.



Đối phó bọn họ, anh không định dùng tay!



Hơn một trăm người trong nháy mắt vây quanh Lục Khải, bao trùm anh trong biển người.



Nhưng lúc này Lục Khải giống như ung dung bơi giữa chỗ đông người, giơ chân lên đá mạnh vào phía dưới của bọn họ.



Chưa đến ba mươi giây, hơn một trăm tên lưu manh khí thế hung hăng đều ngã xuống đất không dậy nổi.



Dù vậy, Lục Khải vẫn không có từ bỏ ý đồ.



Anh dời mắt đến chỗ Hắc Vũ: “Đi ra ngoài cầm thêm nhiều đũa vào đây”.



“Dạ!”

Chương 85: Dùng đũa làm ba nén nhang



Hắc Vũ không biết Lục Khải cần đũa làm gì.



Anh ta không nói gì, chỉ chấp hành.



Rất nhanh, Hắc Vũ cầm từ bên ngoài vào rất nhiều đũa.



Lục Khải nhìn về phía Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên: “Hay là hai người ra ngoài trước, tôi sợ hai người sẽ cảm thấy quá tàn nhẫn”.



Hàn Ngọc không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu: “Có anh ở đây, em không sợ gì cả!”



Trần Đỉnh Thiên cũng cố ý không đi.



Lục Khải cũng không nói gì, anh nhìn Hắc Vũ: “Đưa tôi ba chiếc đũa”.



Hắc Vũ dùng hai tay đưa đũa cho Lục Khải.



Anh nhận lấy đũa, chậm rãi đi đến một tên lưu manh, dùng sức cắm ba chiếc đũa vào mi tâm.



Người này không có bất kỳ sức phản kháng nào, hai mắt tròn xoe, đứt hơi tử vong.



Mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới biết Lục Khải cần đũa làm gì.



Đây là dùng đũa làm ba nén nhang!



Mấy tên lưu manh vốn đã đau đớn ngã xuống đất, theo bản năng liền bò về phía trước, cố gắng giữ khoảng cách với Lục Khải.



Bọn họ không dám nhìn thẳng Lục Khải, không dám than phiền, chỉ không ngừng cầu xin.



Lục Khải vốn dĩ không nhìn bọn họ, mà xoay người nhìn về phía Hắc Vũ: “Phần còn lại giao cho anh, không cần tôi dạy chứ?”



“Không cần, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.



Hắc Vũ nói xong, không nhịn được nhìn vào tên lưu manh bị cắm thủng ba nén nhang vào mi tâm.



Mặc dù tàn nhẫn, nhưng hả hê lòng người.



Những người này đều đúng người đúng tội!



Lục Khải dặn dò xong chuyện, vừa đến bên cạnh Hàn Ngọc, chuông điện thoại di động liền vang lên.



Trên điện thoại hiện một dãy số xa lạ.



“Ai?”



“Tôi!”



Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ lạnh băng.



Sau khi nghe thấy giọng nói này, mày kiếm của Lục Khải dựng đứng, toàn thân trên dưới tỏa ra một trận sát khí.



“Có chuyện gì?”



“Đừng tức giận, tôi là mẹ cậu đấy, thật ra cũng không có chuyện gì khác, hôm nay là ngày giỗ của bố cậu, tôi rất vui, vì vậy tôi thành khẩn mời cậu đến tỉnh lỵ chơi, hai mẹ con chúng ta ôn lại chuyện cũ!”



“Nói chuyện cũ thì miễn đi, tôi chỉ muốn biết tại sao bà phải làm như vậy?”



“Muốn biết câu trả lời thì đến tỉnh lỵ tìm tôi đi! Tôi chờ cậu!”



Lục Khải không nói thêm nữa, cúp điện thoại.



Anh đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc, rơi vào trầm tư.



Từ biểu cảm của Lục Khải, Hàn Ngọc có thể cảm nhận được chuyện mang tính nghiêm trọng.



Cô không hỏi gì cả, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Lục Khải.



Phòng yến tiệc lớn như vậy, ngoài tiếng cầu khẩn như quỷ khóc sói hú ra thì không còn âm thanh nào khác.



“Hắc Vũ!”



Sau mười mấy giây, Lục Khải mở miệng hét lên.



“Có mặt!”



Sau khi cắm ba chiếc đũa cuối cùng vào mi tâm tên côn đồ, Hắc Vũ cung kính đáp lại, không có bất kỳ sơ suất đi đến trước mặt Lục Khải.



“Có thuộc hạ, xin chỉ thị!”



Hắc Vũ người bắn đầy máu tươi, chờ Lục Khải đưa ra hiệu lệnh.



“Phong tỏa số này”.



Lục Khải cầm điện thoại di động lắc lư trước mặt Hắc Vũ.



“Dạ!”



Dù chỉ liếc mắt nhìn, Hắc Vũ đã nhớ kỹ trong lòng dãy số này.



Chưa đến một phút, Hắc Vũ đã quay lại trước mặt Lục Khải.



“Báo cáo Long Hồn, số đã phong tỏa, chủ số là Chu Mỹ Liên, vị trí ở số 22 đại lộ Hỏa Cự tỉnh lỵ!”



Nghe nói như vậy, sắc mặt Trần Đỉnh Thiên biến đổi.



“Đó là nhà tôi!”



“Bà ta đến nhà tôi làm gì?”



“Đương nhiên là đang đợi chúng ta”.



Lục Khải hời hợt nói.



“Long Hồn, tôi cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ!”



Hắc Vũ do dự, vẫn nói ra băn khoăn trong lòng.



“Nói ra suy nghĩ của anh đi”.



Lục Khải chuyển ánh mắt lên người Hắc Vũ.



“Từ mọi chuyện trước đó, Chu Mỹ Liên là người rất cẩn thận, giỏi về ngụy trang”.



“Nhưng lúc này bà ta cố ý bại lộ thân phận, tôi lo lắng đây là cạm bẫy, có lẽ bà ta vốn không ở đó”.



Hắc Vũ rất nghiêm túc phân tích.



Nghe xong lời Hắc Vũ nói, Lục Khải khẽ gật đầu.



“Biết suy tính là chuyện tốt, nhưng có lúc phải nhìn thấu một chút mới được!”



Ánh mắt Lục Khải nhìn thẳng vào Hắc Vũ: “Chu Mỹ Liên chắc chắn ở chỗ này!”



Nghe thấy câu trả lời kiên định và đầy tự tin của Lục Khải, dù là Hàn Ngọc hay Hắc Vũ cũng có chút bất ngờ.



“Đây gọi là dẫn rắn ra khỏi hang!”



“Mục đích không phải dẫn chúng ta đến tỉnh lỵ, mà muốn ra tay trên đường!”



Trên đường?!



Hắc Vũ lúc này như được khơi thông trí óc, tràn đầy bội phục nhìn Lục Khải.



“Long Hồn, tôi hiểu rồi! Bà ta muốn ra tay với chúng ta giữa đường!”



“Kế hoạch này của bà ta nhìn thì rất hoàn mỹ, nhưng bỏ qua một điểm quan trọng nhất, chính là để lộ mình!”



“Hoàn toàn khác với phong cách trước đó của bà ta!”



“Không sai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK