Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức này quá đột ngột, đến cả Lục Khải cũng thấy bất ngờ.

 

Còn Hắc Vũ thở gấp, vẻ mặt vui mừng. Nếu không phải Lục Khải lắc đầu ngăn lại thì chỉ e Hắc Vũ sẽ không do dự mà quỳ trước mặt Lục Khải rồi.

 

“Này! Cậu chủ Lục, chẳng phải mày đi làm lính sao? Nghe thấy tin tức này, mày không có cảm nhận gì sao?”

 

Trương Vũ Kiệt cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn tao bảo mày ngồi xổm ăn đã là nể mặt mày lắm rồi. Tất nhiên, nếu mày không phục thì cũng làm Long Hồn và phong thần đi. Đến lúc đó, mày ngồi ghế còn bọn tao ngồi xổm, mày bảo bọn tao học tiếng chó sủa cũng không vấn đề gì. Nhưng mày có làm được thế không?”

 

Lúc này Lục Khải không nhìn ti vi nữa mà quét nhìn Trương Vũ Kiệt, nói: “Học tiếng chó sủa sao? Chúng mày có tư cách được làm chó của tao không?”

 

Nói đến đây, anh ngạo nghễ đi đến trước bàn ăn, ngồi ở vị trí chủ tọa, nói: “Tao giới thiệu lại lần nữa, tao tên là Lục Khải, hiệu là Long Hồn”.

 

Lời nói vừa dứt thì đám Trương Vũ Kiệt đều ngây người ra, sau đó đều cười nghiêng ngả.

 

“Cậu chủ Lục! Mấy năm không gặp, mày đúng là càng lúc càng không biết sĩ diện”.

 

“Có ai lại sỉ nhục Long Hồn như loại mày không? Long Hồn là người đứng đầu của Long Môn, là binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới đấy”.

 

“Mày đến vợ con của mình còn không bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ hòa bình thế giới? Mày không cảm thấy nực cười sao?”

 

Đám Trương Vũ Kiệt vừa châm biếm vừa tiến lại gần chỗ của Lục Khải.

 

Nhưng khi họ vừa bước được hai bước thì Hắc Vũ đã xuất hiện chắn ở trước mặt họ.

 

“Lẽ nào các người không biết, trong phạm vi 1m xung quanh Long Hồn đều là khu vực cấm sao? Không được Long Hồn cho phép thì kẻ nào đến gần cũng đều giết không tha”, vẻ mặt Hắc Vũ đằng đằng sát khí nhìn vào bốn cậu chủ kia như mãnh thú nhìn con mồi.

 

“Hai thằng điên này diễn đủ chưa? Loại phế vật như nó đâu có giống Long Hồn? Lại còn phạm vi 1m là khu vực cấm nữa? Ông đây cứ đến gần xem nó làm gì?”

 

“Ở đây là Lâm Thành, là địa bàn của bốn nhà chúng tao. Tốt nhất đừng có chọc giận chúng tao nếu không thì hậu quả tự chịu”.

 

Trước sự khiêu khích của họ, cơ mặt của Hắc Vũ co giật liên hồi.

 

“Long Hồn! Hắc Vũ xin được ra tay”.

 

“Cho phép!”

 

Lục Khải ngồi ở vị trí chủ tọa nhấp một ngụm trà rồi nói ra hai chữ.

 

“Khoác lác! Mày thử động vào bọn tao xem”.

 

Được Lục Khải cho phép, Hắc Vũ túm cổ áo của Trương Vũ Kiệt, tay trái không ngừng tát vào mặt hắn mười mấy cái liên tiếp.

 

Còn Trương Vũ Kiệt lúc này mặt đã sưng vù như đầu heo, máu từ mũi và tai cứ chảy ra ào ào.

 

Lúc Hắc Vũ buông tay ra thì Trương Vũ Kiệt ngã sấp xuống đất như vũng bùn, toàn thân vô cùng choáng váng.

 

Đám Tôn Hạo vốn rất cao ngạo và hống hách. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì cũng có chút hoảng loạn.

 

“Tao khuyên bọn mày tốt nhất đừng làm chuyện ngốc ngếch, bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy. Nếu chúng mày gây thù với bốn chúng tao thì biết hậu quả là gì không?”

 

“Chúng mày cũng xứng làm kẻ địch của Long Hồn sao?”, Hắc Vũ không nói nhiều mà đánh chúng ngất lịm đi.

 

“Được rồi Hắc Vũ! Đừng làm vợ tôi sợ, chuyện tiếp theo là đến bệnh viện xử lý”.

 

Lục Khải lại nói tiếp: “Nhớ kỹ! Tạm thời giữ lại mạng của chúng, đừng để chúng chết quá dễ”.

 

“Vâng!”, Hắc Vũ đáp lại một tiếng rồi kéo bốn tên này ra khỏi phòng vip rồi ném lên xe như ném người chết, sau đó lao thẳng đến bệnh viện.

 

Chưa đến mười phút, Hắc Vũ đến bệnh viện rồi kéo lê đám người Trương Vũ Kiệt đến phòng trực ban của khoa cấp cứu.

 

“Cứu người!”, Hắc Vũ ném bốn cậu chủ lên đất như ném đống rác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK