Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cùng với âm thanh áp bức, hai cánh tay đụng mạnh lên kính.  

 

Máu tươi văng ra, trực tiếp bắn lên mặt bạn học nữ vừa nói trước đó.  

 

Cảm nhận được máu đặc sệt ấm nóng, nhìn thấy vẻ thê thảm của Trâu Vân Long ở khoảng cách gần.   

 

Bạn học nữ sợ đến ngồi phịch xuống đất, không ngừng dùng tay lau máu trên mặt.  

 

Trâu Vân Long còn chưa kịp kêu thảm, Lục Khải cũng không chớp mắt một cái, giơ chân đạp lên đùi của Trâu Vân Long.  

 

Hai chân của anh ta cứ vậy bị Lục Khải đá gãy.  

 

Bạn học nữ vốn ngồi bệt dưới đất, khó khăn lắm mới lau sạch máu trên mặt, lại bị văng máu lên mặt lần nữa.  

 

Lần này, cô ta suy sụp hoàn toàn.  

 

Điên cuồng la hét, cho dù giọng khàn khàn nhưng vẫn thét lên liên tục.  

 

Trực tiếp sợ vãi ra quần!  

 

Trong không khí tràn ngập mùi nước tiểu và máu tanh.  

 

Trâu Vân Long bị phế chân tay, nằm yên bất động dưới đất, không rõ sống chết.  

 

Phòng bao trước đó còn ồn ào, bây giờ bầu không khí nặng nề, những người ngồi quanh bàn ăn đều trốn vào góc, run lẩy bẩy.  

 

Còn Vương Cường, tuy đang ngồi, nhưng hai chân không chịu kiểm soát run lên, đến chân ghế không ngừng gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng cạch cạch.  

 

Lục Khải đi đến phía sau và vỗ lên vai anh ta.  

 

“Tổng giám đốc Vương, anh đang sợ cái gì?”  

 

Lục Khải vỗ nhẹ, mà đối với Vương Cường lại như điện giật.  

 

Cả người giật nảy như lò xo, cơ thể đập mạnh lên bàn ăn.  

 

“Cậu… cậu Lục, tôi… tôi không sợ!”  

 

Vương Cường cố hết khả năng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng lại run không ngừng.  

 

“Cảnh cáo thân thiện, lập tức cút khỏi Lâm Thành, tôi không muốn nhìn thấy anh ở Lâm Thành!”  

 

“Nếu còn để tôi nhìn thấy, hậu quả, tự chịu!”  

 

Lục Khải nói xong, quay người đi đến trước mặt Hàn Ngọc, cầm tay cô, nét mặt dịu dàng trở lại.  

 

“Hàn Ngọc, anh biết em thích sạch sẽ, cố hết sức tránh xa đám rác rưởi này, là đúng!”  

 

Lục Khải vừa đi ra ngoài, vừa thản nhiên nói ra câu này.  

 

Nhưng khác với trước đó, lần này, không ai dám phản bác.  

 

Cho đến Lục Khải bỏ đi sắp được một phút, mọi người mới định thần lại từ trong sợ hãi, gọi xe cứu thương.  

 

“Tổng… tổng giám đốc Vương, chuyện này cứ thế bỏ qua à?”  

 

Diêu Đinh Linh ôm khuôn mặt đầy máu tươi, vô cùng tức giận hỏi.  

 

“Bỏ qua? Làm sao bỏ qua được!”  

 

Vương Cường bình tĩnh lại, vẻ mặt hung dữ.  

 

Anh ta vốn muốn nhân buổi liên hoan này, thể hiện trước mặt các bạn học cũ một phen.  

 

Nhưng Lục Khải lại khiến anh ta mất hết mặt mũi!  



“Tên khốn đó bảo tôi cút đi?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK