Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ba năm nay, cô sớm đã quen với sự sỉ nhục và ấm ức này rồi.  

 

Người khác nói gì, cô cũng không sao, bây giờ cô chỉ lo cho Lục Khải.  

 

Lục Khải nghe thấy lời của Hàn Ngọc, lòng như dao cắt.  

 

Ba năm ngắn ngủi, đã mài mòn cái sừng của Hàn Ngọc mạnh mẽ của ngày xưa.   

 

Nghĩ cũng biết, cô đã trải qua những gì!  

 

Bây giờ, Lục Khải quay về, không ai có thể ức hiếp được cô!  

 

“Chuyện này, không bỏ qua được! Mợ chủ nhà họ Lục, không thể gánh chịu một chút ấm ức nào hết!”  

 

Lục Khải nói xong đi đến trước bàn ăn.  

 

Chỉ thấy anh đặt bốn chai rượu trắng chưa mở lên bàn xoay.  

 

Dưới sự dõi theo của tất cả mọi người, xoay đến trước mặt Trâu Vân Long.  

 

Không ai biết Lục Khải muốn làm gì.  

 

“Quy tắc của anh là một ly một trăm ngàn, đúng không!”  

 

“Vậy quy tắc của tôi, anh nghe rõ đây, một chai một cái tay, bốn chai bốn chân tay, nếu anh không uống, tôi phế chân tay của anh!”  

 

Lục Khải cất giọng không lớn, nhưng với những người khác lại như sét đánh bên tai.  

 

Một chai một tay?  

 

Cũng thật ngông cuồng quá rồi đấy!  

 

Khi tất cả mọi người đều chưa định thần lại, Trâu Vân Long bật cười, cười lớn không hề kiêng sợ.  

 

“Cậu Lục, anh đóng phim hả? Phế chân tay của tôi? Dọa ai hả?”  

 

Trâu Vân Long tức giận giơ chân dẫn lên ghế: “Rượu này, tôi không uống, anh phế một tay của tôi thử xem!”  

 

“Anh đừng quên, hai người đến xin chúng tôi giúp đỡ, chỉ là uống rượu giao bôi thôi, cũng không bảo cô ta ở cùng tôi một đêm, có đến mức kích động thế không?”  

 

“Đến đi, tôi cầu xin anh phế tôi đấy, anh không ra tay, tôi coi thường anh!”  

 

Nghe thấy lời khiêu khích điên cuồng của Trâu Vân Long, Lục Khải quay người nhìn sang Lục Viên Hàn: “Con gái, nghe lời bố, con ra ngoài ngồi một lúc trước, bố xử lý chút chuyện, được không?”  

 

“Vâng! Con ra ngoài đợi bố!”  

 

Lục Viên Hàn ngoan ngoãn gật đầu, ôm ngô chiên đi ra khỏi phòng.  

 

Đợi khi Lục Viên Hàn đóng cửa lại, Lục Khải đi thẳng đến trước Trâu Vân Long.  

 

“Thế nào? Sợ mất mặt trước con gái, cho con gái đi trước hả? Vân Long, đừng sợ, nếu anh ta thực sự có bản lĩnh phế chân tay của anh, thì sẽ không làm con rùa rụt cổ suốt ba năm, anh ta là kẻ vô dụng”.  

 

Một bạn học nữ ngồi bên cạnh Trâu Vân Long vừa dứt lời, Lục Khải giơ hai nắm đấm đánh lên hai vai Trâu Vân Long.  

 

Trâu Vân Long cuồng ngạo trước đó, vào khoảnh khắc này, cảm thấy vô cùng sợ hãi.  

 

Anh ta có cảm ảo giác, thứ đánh lên vai mình không phải là nắm đấm, mà là bom đạn.  

 

Cùng với cơn đau đớn dữ dội, hai tay của Trâu Vân Long trực tiếp bị đánh bay.  

 

Thịch!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK