Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng Lục Khải lại sảng khoái đồng ý.  

 

Anh đồng ý chỉ là muốn xem những kẻ vong ơn phụ nghĩa này muốn làm gì.  

 

Cô từ chối, không phải là không muốn giải quyết vấn đề, mà là lo sợ Lục Khải xảy ra mâu thuẫn với bọn họ.  

 

Lục Khải một tay dắt Hàn Ngọc, một tay dắt Lục Viên Hàn: “Yên tâm, có anh đây!”  

 

Vương Cường thấy vậy, nheo đôi mắt thành hai đường khe: “Cậu Lục, xin mời! Anh yên tâm, có tôi ở đây, bảo đảm giúp anh giải quyết vấn đề!”  

 

“Hơn nữa, cho dù tạm thời không giải quyết được, ăn uống miễn phí một bữa cũng không tệ mà, dù sao bây giờ tình hình kinh tế của hai người rất căng thẳng, đừng tiêu tiền bữa bãi thì hơn”.  

 

Vương Cường nói xong, vốn không nhìn Lục Khải, hiên ngang đi vào trong phòng bao.  

 

“Trong mấy năm anh không ở đây, bạn học cũ của em đều nói chuyện với em bằng giọng điệu này à?”  

 

Lục Khải nghiêng đầu dịu dàng nhìn Hàn Ngọc.  

 

“Không có, bọn họ đều rất tốt với em”.  

 

“Không phải đâu bố!”, Lục Viên Hàn chu môi: “Mẹ ơi, mẹ từng bảo nói dối là không đúng”.  

 

“Viên Hàn!”  

 

Hàn Ngọc trừng mắt nhìn Lục Viên Hàn một cái.  

 

Lục Viên Hàn sợ đến áp đầu vào chân Lục Khải.  

 

“Được, bố biết rồi!”  

 

Lục Khải thản nhiên nói một câu, nhưng không thể che đậy lửa giận trong lòng anh.  

 

Vương Cường đi phía trước, đẩy mở cửa phòng bao, vỗ tay: “Thưa các bạn học, đoán xem, ai đến đây!”  

 

“Tổng giám đốc Vương, có phải tìm chị dâu cho chúng tôi không?”  

 

“Tổng giám đốc Vương, đừng thừa nước đục thả câu nữa, bạn học chúng ta đến đông đủ rồi, anh bảo chúng tôi đoán thế nào!”  

 

Vương Cường vẫy tay với Lục Khải và Hàn Ngọc, ra ý bảo họ đi vào.  

 

“Tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người, mợ chủ nhà họ Lục, đại hoa khôi Hàn!”  

 

“Và một người lợi hại hơn, Lục Khải, cậu chủ nhà họ Lục!”  

 

“Mọi người vỗ tay hoan nghênh!”  

 

Tuy Vương Cường bảo mọi người vỗ tay, nhưng không có ai phối hợp, cả phòng bao chìm vào tĩnh lặng.  

 

Khuôn mặt mỗi một người đầy vẻ kinh ngạc.  

 

Qua mười mấy giây, một tràng tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất khiến mọi người định thần lại.  

 

Một cô gái trang điểm lộng lẫy ngồi trước bàn ăn tươi cười đi đến bên cạnh Hàn Ngọc, rất thân thiết khoác tay cô.  

 

“Hàn Ngọc, mấy năm không gặp, cô vẫn đẹp như vậy!”  

 

“Tôi đã nghe nói chuyện của cô rồi, được biết mấy năm nay cô sống rất khổ sở, tôi yên tâm rồi!”  

 

Người này tên là Diêu Đinh Linh, từ khi còn đi học đã vô cùng ghen ghét đố kỵ Hàn Ngọc.  

 

“Hàn Ngọc, cô đẹp như vậy, sao có thể mặc trang phục thế này chứ? Thế này đi, mấy ngày nữa tôi đưa ít quần áo đến cho cô nhé, những bộ đồ đó đều rất rẻ, một chiếc chỉ mấy ngàn, cô chịu khó mặc, dù sao tôi cũng không thích, trong mắt tôi chỉ là rác rưởi”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK