Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Cả đời con cũng không cho phép bà ấy vào!”, Lục Viên Hàn chu miệng nhỏ, có thể nhìn ra, cô bé ghét Triệu Nhược Hà thế nào.  

 

“Được! Nghe theo con hết!”  

 

Lục Khải ôm con gái đi đến trước mặt Hàn Ngọc: “Em và con gái đi thay quần áo đi, bố con anh cùng em đến tham dự liên hoan bạn học!”  

 

Lục Khải nhớ rất rõ ràng, trước đây Hàn Ngọc rất thích náo nhiệt, hơn nữa cũng có quan hệ rất tốt với bạn học.  

 

Bởi vì anh mà đã ba năm Hàn Ngọc không liên lạc với bạn học, giờ cũng nên đi tụ họp rồi!  

 

“Nhưng…”  

 

Hàn Ngọc còn chưa nói hết, giọng của Lục Khải đã vang lên: “Yên tâm đi, có anh và con gái đi cùng em!”  

 

Khi Lục Khải nói, liền đưa Lục Viên Hàn trong lòng cho Hàn Ngọc: “Mẹ con em đi thay quần áo trước đi, anh đi lấy xe!”  

 

Nói xong, Lục Khải liền đi ra ngoài.  

 

Làm tài xế cho vợ và con gái, anh rất vui lòng!  

 

Khi anh vừa đi ra khỏi biệt thự, một giọng nói quyến rũ êm tai như chuông bạc vang lên: “Cuối cùng anh cũng ra rồi, đợi anh lâu lắm rồi đấy!”

Nghe thấy giọng nói này, Lục Khải quay đầu nhìn dò xét.  

 

Chỉ thấy một cô gái trẻ trung mặc chiếc váy suông ngắn liền thân lụa nhẹ màu xanh thẫm, chân đi bốt cao kết hợp một chiếc áo khoác dài màu đen đứng ở một bên.  

 

Người này có ngũ quan tinh tế, thân hình gợi cảm, đối mắt có tình như nước, chiếu trên người Lục Khải như mặt trời ấm áp.  

 

Cùng với nụ cười mê người, cô gái chậm rãi đi đến, hai chân dài thon đứng vắt chéo, hơi nghiêng đầu, vô cùng phong tình chớp đôi mắt đẹp.  

 

“Gặp được anh, tôi rất vui! Không mời tôi vào uống ly rượu sao?”  

 

Cô gái cất tiếng nói, đôi môi đỏ rực khẽ hé mở, đầu lưỡi còn khiêu khích liếm đôi môi căng mọng.  

 

“Chúng ta quen nhau không?”  

 

Tuy ánh mắt của Lục Khải tập trung trên người cô gái, nhưng ánh mắt rất băng lạnh, không có chút rung động.  

 

Tuy người này cũng là một mỹ nữ hiếm có, nhưng trong lòng Lục Khải chỉ có Hàn Ngọc.  

 

“Trước đây không quen, thì chẳng phải bây giờ quen rồi sao!”  

 

“Là duyên phận cho chúng ta gặp đúng người vào đúng thời điểm”.  

 

“Có chuyện gì không? Không có thì mời về cho”.  

 

Nghe thấy Lục Khải không hề động lòng hạ lệnh đuổi khách, cô gái cau mày, bĩu môi.  

 

“Chàng trai, giữa đông giá thế này, anh lại nhẫn tâm đuổi tôi đi thế hả? Tay của đôi cũng đông cứng rồi, hay là anh ủ ấm giúp tôi đi…”   

 

Cô gái cất giọng nũng nịu nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Bạch Uyển Đình, cô chủ nhà họ Bạch ở tỉnh thành, cũng là chị gái của Bạch Sơn”.  

 

Nói đến đây, cô ta chủ động đưa hai tay ra, muốn để Lục Khải xoa ấm giúp.  

 

Lục Khải nhìn thẳng vào cô ta: “Có chuyện gì thì nói!”  

 

Bạch Uyển Đình không ngờ Lục Khải lại lạnh lùng như vậy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK