Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em cũng không biết tại sao, tất cả đối tác hợp tác đều chấm dứt hợp tác, không có khách hàng, sản phẩm của chúng ta, không bán ra được, không có nhà cung cấp, chúng ta không thể vận hành bình thường”.  

 

“Trước đó chúng ta đã sản xuất rất nhiều hàng, toàn bộ đều chất đống trong kho”.  

 

Nói xong, khoang mắt Hàn Ngọc đỏ ửng: “Lục Khải, em… rất vô dụng phải không?”  

 

“Em nói gì vậy!”  

 

Lục Khải thấy Hàn Ngọc tự trách đến sắp rơi nước mắt, mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ lên trán cô.  

 

“Chỉ chút chuyện nhỏ này à? Anh còn tưởng nghiêm trọng thế nào cơ!”  

 

Lục Khải xoa đầu Hàn Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.  

 

“Đây là chuyện nhỏ? Còn không nghiêm trọng ư?”  

 

Hàn Ngọc biết Lục Khải đang an ủi mình, nóng lòng đến dậm chân.  

 

“Chuyện này không trách em, vừa nghe là biết có người đang cố ý nhằm vào chúng ta”.  

 

Lục Khải bất giác nghĩ đến Tôn Trường Lâm.  

 

Chắc chắn là ông ta giở trò!  

 

“Hơn nữa, chẳng phải em còn có anh sao?”  

 

Lục Khải tràn đầy tự tin vỗ vai cô: “Hôm nay coi như cho mình nghỉ phép, tin anh đi, ngày mai em đến công ty thì sẽ phát hiện mọi thứ đã trở lại bình thường”.  

 

Đối với câu trả lời nhẹ tựa mây trôi của Lục Khải, Hàn Ngọc tỏ vẻ khó mà tin được.  

 

Cô hiểu rõ tình hình của công ty hơn ai hết, nếu không phải đã không còn cách nào, thì cô cũng sẽ không nói với Lục Khải.  

 

Nhưng Lục Khải lại nói đơn giản như vậy?  

 

“Em không tin hả?”  

 

Lục Khải phát hiện thấy ánh mắt nghi ngờ của Hàn Ngọc, mỉm cười hỏi.  

 

“Em… tin!”  

 

Hàn Ngọc cũng không biết, tại sao mình lại nói vậy.  

 

Tuy cảm thấy rất khoa trương, nhưng lại tràn đầy kỳ vọng với Lục Khải.  

 

Cô cảm thấy ba năm không gặp, trên người Lục Khải có sức hút vô hình, khiến cô tin tưởng không điều kiện.  

 

Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn!  

 

Nghe thấy câu trả lời của Hàn Ngọc, Lục Khải cười rất vui vẻ: “Không có mùa đông nào không qua đi, không có mùa xuân nào không đến!”  

 

Khi Lục Khải nói, Lục Viên Hàn vốn đang chơi đùa trong trang viên, nhảy chân sáo đến bên cạnh Lục Khải, ôm chặt Lục Khải, cọ cái đầu nhỏ lên người anh.  

 

“Bố ơi, ở đây thật là vui, mẹ nói sau này con sẽ sống ở đây, thật không bố?”  

 

“Đương nhiên là thật, đã lúc nào mẹ lừa con chưa?”  

 

Lục Khải ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng véo cái má phúng phính của Lục Viên Hàn.  

 

“Tốt quá! Cảm ơn bố!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK