Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Lục Khải, xảy ra chuyện lớn rồi, anh có thể quay về chút không?”  

 

Xảy ra chuyện lớn?  

 

Nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Hàn Ngọc, nội tâm Lục Khải trầm xuống.  

 

“Ngọc, đừng gấp, từ từ nói, rốt cuộc có chuyện gì?”  

 

“Em chờ anh về, chờ anh về rồi nói, trong điện thoại nói không rõ!”  

 

“Được, em chờ anh, anh lập tức quay về!”  

 

Lục Khải cúp điện thoại, cau mày nhìn Tôn Trường Lâm: “Là các người giở trò quỷ sau lưng?”  

 

“Anh đoán xem?”, Tôn Trường Lâm cười, nụ cười khỏi phải nói ngông cuồng thế nào, có một loại cảm giác đánh thắng trận dâng lên.  

 

Đối mặt với khiêu khích của Tôn Trường Lâm, Lục Khải lạnh lùng: “Vậy các ông cũng đoán xem, các ông sẽ chết như thế nào!”

Giọng điệu vô cùng bá đạo của Lục Khải không chỉ đang uy hiếp Tôn Trường Lâm, mà cũng đang cảnh cáo tất cả mọi người.  

 

Trong lòng mọi người đều bất mãn với sự ngông cuồng của Lục Khải.  

 

Nhưng không có một ai dám thể hiện sự bực tức.  

 

Cho đến khi Lục Khải rời đi, bọn họ mới có cảm giác như trút được gánh nặng.  

 

Lưu Chấn và Lý Minh Đạt lo lắng đi đến bên cạnh Tôn Trường Lâm.  

 

“Ông chắc chắn không vấn đề chứ?”  

 

“Đương nhiên, tôi không tin với sức của một mình cậu ta mà có thể đối phó được với tất cả lực lượng Lâm Thành chúng ta”.  

 

Tôn Trường Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn về hướng Lục Khải rời đi.  

 

“Mục tiêu của chúng tôi là trong vòng ba ngày, đánh sập công ty của cậu ta!”  

 

“Đến lúc đó, chúng ta đợi cậu ta đến cầu xin chúng ta hạ thủ lưu tình!”  

 

Lục Khải rời khỏi nhà hàng, chạy về trang viên nhà họ Lục với tốc độ nhanh nhất.  

 

Khi anh về đến nhà, nhìn thấy Hàn Ngọc đi đi lại lại trong phòng khách với vẻ mặt đầy lo âu.  

 

“Hàn Ngọc, đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Lục Khải lo lắng hỏi.  

 

“Lục Khải, xin lỗi…”  

 

Sau khi Hàn Ngọc nhìn thấy Lục Khải, đôi mày liễu hơi cau lại, vẻ mặt đầy áy náy.  

 

“Đều là người một nhà, có gì phải xin lỗi? Hơn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, thì đã có anh ở đây!”  

 

Lục Khải cất giọng rất nhẹ rất dịu dàng, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa.  

 

Hàn Ngọc vốn rất bất lực, sau khi gặp được Lục Khải, trong lòng cảm thấy an toàn hơn nhiều.  

 

“Lục Khải, năng lực của em có hạn, làm hỏng chuyện của công ty rồi”.  

 

Hàn Ngọc tự trách cắn đôi môi đỏ, để lại dấu răng có thể nhìn thấy rõ ràng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK