• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm muộn, ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên vào căn phòng không kéo rèm, khung cảnh cứ ngỡ bình yên lại mang đến những cảm giác bức rức khó tả. Nằm được một lúc không yên, Tiêu Cảnh Vũ nhẹ nhàng bước xuống giường, đến bên cửa sổ kéo rèm che kín lại.

Trong căn phòng le lói bỗng chốc chìm trong bóng tối, hơi lạnh từ điều hòa len lỏi bao trùm cả một không gian rộng lớn. Tiêu Cảnh Vũ sau khi kéo rèm xong cũng quay về giường nằm, lần mò dưới chăn vài đường cũng đã bắt được Ngư Tranh ôm vào người.

Tiêu Cảnh Vũ thật sự không dám tin, ngày mai anh lên đường và chuẩn bị xa nhau năm năm, nhưng Ngư Tranh vẫn có thể bình thản đi ngủ chẳng chút quyến luyến. Còn anh trái ngược với cô, ngay cả nhắm mắt quá ba mươi giây anh cũng không làm được.

Bởi thời gian bên nhau càng ít, Tiêu Cảnh Vũ càng không muốn lãng phí.

Thế nhưng Tiêu Cảnh Vũ càng không ngờ rằng, khi bóng tối vừa bao phủ cũng là khi nước mắt chôn giấu của Ngư Tranh chảy dài.

Ngay từ sớm…

Nhịp tim ở ngực trái Ngư Tranh, đập chậm hơn bình thường.

Đáy lòng của Ngư Tranh, âm ỉ hơn tất cả những gì cô thể hiện.

Nhưng thứ Ngư Tranh muốn Tiêu Cảnh Vũ mang theo là hình ảnh vui vẻ giữa cả hai, vậy nên giả vờ bản thân vẫn luôn ổn là điều dễ nhất, cũng là điều khó nhất cô có thể làm cho anh.

Càng nghĩ, giữa lồng ngực Ngư Tranh càng thắt chặt đến nghẹt thở, chỉ sợ trong chốc lát nữa đây cô sẽ mất điều khiển mà bật khóc.

Qua hết đêm nay, mỗi ngày mỗi đêm của cô sẽ chỉ còn lại một mình, buổi sáng sẽ không có Tiêu Cảnh Vũ bên cạnh đánh thức, buổi tối cũng sẽ không có anh nhắc nhở đi ngủ sớm.

Từ hơi thở, nhịp tim, từ cái nắm tay, ôm ấp của Tiêu Cảnh Vũ cũng sẽ mang đến đất nước xa xôi, một chút cũng không thể để lại nơi đây.

Cảm giác khó chịu không thể níu lấy đè nặng ở ngực Ngư Tranh, cô bỗng đẩy tay Tiêu Cảnh Vũ đang ôm ra để ngồi dậy, còn chưa kịp làm gì khác thì anh đã nhanh chóng lên tiếng trước: “Tranh…”

Cảm xúc thoáng chốc nghẹn ở cổ, Ngư Tranh phải hít sâu một hơi, tiếp đó là nuốt nước bọt mới có thể bình tĩnh mở lời đáp lại: “Em muốn vào nhà vệ sinh.”

Ngay khi Ngư Tranh vừa xoay người định xuống giường, Tiêu Cảnh Vũ phía sau bất ngờ nắm lấy cánh tay cô kéo ngược lại. Thời khắc lưng Ngư Tranh chạm vào ngực Tiêu Cảnh Vũ, đồng thời cũng là lúc hai tay anh liền ôm chặt lấy cô.

Tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ chợt úp hai mắt vào vai cô, thấp giọng nói: “Anh không bật đèn đâu, em khóc đi.”

Bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong Ngư Tranh lập tức dâng trào, cô cảm nhận được trái tim mình run rẩy, đôi mắt trong bóng tối cũng trở nên cay xè. Tâm trí của Ngư Tranh giờ đây trống rỗng, điều duy nhất có thể ý thức được là cố cắn chặt răng nhịn xuống. Thế nhưng sau cùng, cơ thể cô lại phản bội mà run lên vì những cơn nấc.

Giống như thượng nguồn được mở lối, nước mắt cứ liên tục trào khỏi khoé mi của Ngư Tranh như một dòng thác chảy siết. Chẳng mấy chốc trên gương mặt cô đã đẫm nước, từng dòng nối nhau rơi nhỏ xuống cánh tay của Tiêu Cảnh Vũ đang ôm ngang người cô.

Căn phòng tĩnh lặng ban đầu thỉnh thoảng bị xen kẽ những âm thanh nghẹn khóc, nhưng rất nhanh sau đó đã vang rõ tiếng khóc nức nở của Ngư Tranh.

Chỉ qua một lúc ngắn thân thể Ngư Tranh đã yếu hẳn đi, lúc này Tiêu Cảnh Vũ chợt chuyển người tựa vào đầu thành giường, sau đó nhấc cô ngồi lên hai chân anh.

Ngư Tranh ngồi đối diện Tiêu Cảnh Vũ, cô vùi mặt vào hõm vai anh, cả người không chút sức lực đè hẳn lên người anh.

Hai tay Tiêu Cảnh Vũ vòng qua thắt lưng Ngư Tranh mà ôm lấy, đến tận giờ phút này anh mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Bởi vì cô gái của anh, đã không còn giả vờ mạnh mẽ trước mặt anh.

Trôi qua thêm một hồi, cơ thể Ngư Tranh không còn run lên vì cơn nấc, thay vào đó cô lại ngẩng đầu chạm môi vào cằm anh. Chưa đến hai giây sau, Tiêu Cảnh Vũ cũng cúi đầu trượt từ cằm lên môi, thẳng thắn đáp lại nụ hôn của Ngư Tranh.

Lần này đôi môi của Ngư Tranh chủ động hé mở, đầu lưỡi e dè lại trở nên bạo gan tấn công anh trước.

Bên trên bị Ngư Tranh xâm chiếm, bên dưới căng phồng bị cô ngồi đè lên, không chỉ đầu óc mà hành động của Tiêu Cảnh Vũ cũng dần dần lạc vào mụ mị.

May mắn còn chút lý trí ít ỏi sót lại, Tiêu Cảnh Vũ vội huơ tay bật đèn ngủ trên mặt tủ đầu giường, căn phòng tối đen thoáng bừng sáng một góc phòng.

Khi ánh sáng rọi tới, Ngư Tranh theo phản xạ rời khỏi môi Tiêu Cảnh Vũ, nheo mắt nhìn thẳng vào anh khó hiểu. Đôi mắt cô sưng lên vì trận khóc vừa rồi, tuy nhiên biểu cảm của cô đã sớm điềm tĩnh trở lại.

Tiêu Cảnh Vũ không muốn cắt ngang bầu không khí thân mật, càng không muốn phá ngang tâm trạng đang bình ổn của Ngư Tranh. Nhưng giới hạn chịu đựng của anh đã chạm mốc, quan trọng hơn đây không phải thời điểm để vượt qua.

Nếu muốn vượt, đành phải đợi khi nào anh đi du học trở về.

Tiêu Cảnh Vũ vội vàng tự trấn tỉnh bản thân, anh nhấc Ngư Tranh ngồi xuống đệm, gấp gáp tìm cớ tránh né: “Muộn rồi, anh đi lấy khăn ướt lau mặt cho em dễ ngủ.”

Dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ vừa nhóm người dậy đã lập tức bị Ngư Tranh nhấn ngồi xuống như cũ. Trong chớp mắt, cô đã xoay người ngồi đè lên hai chân anh, động tác nắm vạt áo cởi ra nhanh đến mức khiến anh không kịp chớp mắt.

Ngư Tranh vốn không mặc áo ngực, thêm ánh đèn sát bên hắt vào khiến nửa thân trên của cô lộ rõ trước mắt Tiêu Cảnh Vũ.

Phản ứng đầu tiên của anh là kinh ngạc tròn mắt, sau lại hoảng loạn nhìn đi hướng khác. Đừng nói là thân dưới, ngay cả trái tim lẫn tinh thần của anh cũng đã căng đến mức sắp nổ tung.

“Tranh à…”

Tiếng gọi của Tiêu Cảnh Vũ thấp thoáng sự run rẩy, thâm tâm anh muốn nói lời từ chối nhưng lại vì sự căng thẳng lấn át mà không thể nói ra.

Ngư Tranh quỳ thẳng người lên, hai đầu gối chống hai bên chân của Tiêu Cảnh Vũ. Cô vòng tay ôm cổ anh, ánh mắt vô hồn dán chặt trên gương mặt đối diện đang xoay sang chỗ khác.

“Anh không thích, thì cứ đẩy em ra.”

Nói rồi Ngư Tranh đột nhiên cắn mạnh vào vành tai của Tiêu Cảnh Vũ khiến anh giật bắn mình, chốc lát cả người anh cứng đờ bất động, riêng hô hấp lại nặng nề như phát bệnh.

Giây phút đầu ngón tay cái của Ngư Tranh lướt từ khoé môi đến giữa môi, rồi từ ngoài môi tiến vào giữa hai hàm răng nhấn xuống lưỡi Tiêu Cảnh Vũ, sợi dây lý trí trong anh hoàn toàn bị vụt đứt.

Trong tíc tắc, Tiêu Cảnh Vũ đã ôm Ngư Tranh đẩy nằm ngả xuống, mạnh mẽ đổi thế bị động thành thế chủ động…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK