Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đó có một người xông lên trước nhất.  

 

Đúng vào lúc mà hắn ta vung quyền lên, Lôi Hạo Thiên vươn tay giật tóc của hắn ta.  

 

Dùng lực cánh tay, như thể ném phi tiêu, ném thẳng hắn ta bay ra ngoài.  

 

Xoẹt…  

 

Tay Lôi Hạo Thiên túm chặt tóc của hắn ta vẫn không buông, âm thanh như tiếng tờ giấy bị xé rách vang lên.  

 

Người nọ văng ngược ra ngoài, mà một đám tóc của hắn ta dính cả da đầu lẫn máu vẫn còn nằm trong tay Lôi Hạo Thiên.  

 

Rầm!  

 

Người nọ bị đập mạnh xuống đất.  

 

“A…a…”.  

 

Người nọ không còn tỏ thái độ nữa mà hai tay ôm lấy đầu, máu tươi chảy tràn qua kẽ ngón tay, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.  

 

Vốn dĩ mấy thanh niên đi phía sau định tiến lên dạy dỗ Lôi Hạo Thiên đã bị doạ cho sợ đến nỗi nhũn hết cả hai chân, vừa lăn vừa bò quay trở về.  

 

“Nói các người rác rưởi còn sỉ nhục hai chữ này!”  

 

Lôi Hạo Thiên tiện tay vứt luôn đám tóc trong tay.  

 

“Chỉ bằng mấy người cũng dám chọc vào ông chủ của tôi? Chết là đáng!”  

 

Lôi Hạo Thiên xoay người, đầu cũng chẳng thèm ngoái lại, nói: “Hai ngày này, ngoan ngoãn ở trong nhà, thứ ông chủ tôi muốn là mạng của cả nhà các người, thiếu một người, tự chịu hậu quả!”  

 

Người của nhà họ Trương đều nhìn về phía quan tài trước mặt, tất cả đều rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn.  

 

Lục Khải từng nói: “Chết không đáng sợ, thứ đáng sợ là, quá trình chờ đợi cái chết!”  

 

Mà bọn họ thì đang trải qua quá trình này, chịu đủ sự giày vò hành hạ.  

 

“Thế Cường, ông mau nghĩ cách đi, sau đây chúng ta nên làm thế nào?”  

 

Bạch Thiên Huệ sợ vỡ mật, dùng sức lắc lắc cơ thể của Trương Thế Cường.  

 

“Con chó điên Lục Khải này, có tư cách gì mà giết chúng ta?”  

 

“Ông nói đi chứ! Mau nói với tất cả mọi người, phải làm thế nào!”  

 

Bạch Thiên Huệ thực sự sốt ruột nên quên luôn việc Trương Thế Cường đã mất hết răng, hầu như không thể nói chuyện được.  

 

Cơ thể Trương Thế Cường yếu ớt bị Bạch Thiên Huệ lắc qua lắc lại lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào.  

 

Cảm xúc của ông ta rất kích động, thở dài một hơi, vất vả ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chấm vào bãi máu trên mặt đất, run rẩy viết ra hai chữ: “Chờ chết!”  

 

Sau khi viết xong, đứng dậy, quay về phòng!  

 

Ông ta hiểu rất rõ, Lục Khải còn mạnh hơn cả những gì mà ông ta nghĩ!  

 

Bây giờ, không còn bất cứ biện pháp nào nữa cả.  

 

Mọi sự phản kháng đều là công cốc.  

 

Đám người nhà họ Trương đều vây xung quanh hai chữ mà Trương Thế Cường viết, tất cả đều ngây dại sững sờ.   

 

Áp lực!  

 

Tuyệt vọng!  

 

Bọn họ lúc này cảm thấy bản thân giống như một xác chết biết đi!  

 

Đúng vào lúc mà bọn họ tuyệt vọng nhất, Lục Khải quay trở lại trang viên nhà họ Lục.  



Khách khứa đã đi hết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK