Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cút!”, Lục Khải không thèm nhìn Hà Siêu Quần mà lạnh lùng thốt ra một chữ.

 

Mặc dù Hà Siêu Quần rất phẫn nộ nhưng hiện giờ hắn không dám ở lại lâu.

 

Hắn chậm rãi đứng lên rồi bất lực đi ra bên ngoài.

 

Lúc đi đến cửa, hắn còn hung dữ quay lại nhìn Lục Khải một cái, sau đó ánh mắt nhìn sang phía Hàn Ngọc, nói: “Lát nữa cô phải thể hiện cho tốt, buổi tối phải đến khách sạn cầu xin tôi đấy”.

 

Lời nói vừa dứt, hắn lập tức nhanh chóng rời đi.

 

Tận mắt chứng kiến cảnh này, Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn chỉ biết trợn mắt há mồm đứng đờ đẫn tại chỗ.

 

Một giây sau, Lục Viên Hàn từ khóc chuyển sang cười, nhảy cẫng lên vỗ tay, nói: “Hoan hô bố giỏi quá, bố đuổi kẻ xấu đi rồi”.

 

Lục Viên Hàn chạy đến trước mặt Lục Khải rồi thơm anh một cái.

 

Nhưng anh vẫn chưa kịp mừng thì Hàn Ngọc đã lao lại trước mặt anh. Cô không ôm, không nói lời ngọt ngào mà chỉ tát anh một cái.

 

“Anh đúng là chỉ biết gây rối! Con gái không hiểu chuyện đã đành, sao anh cũng xốc nổi như thế?”

 

Cái tát này khiến Lục Khải trở tay không kịp.

 

“Mấy năm rồi mà anh vẫn không bỏ được cái tính khí cậu chủ của mình à? Hiện giờ nhà họ Lục đâu còn nữa”.

 

“Anh giỏi thế, sao lúc nhà họ Lục gặp nạn anh lại không quay về? Tại sao không về mà giúp bố anh?”

 

Hàn Ngọc nhớ lại những chuyện trước đây mà tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nói: “Anh có biết bố anh chết thảm như nào không? Ông nhảy từ tầng cao nhất xuống mà chết không toàn thây”.

 

“Nhà họ Lục trước đây vẻ vang là thế nhưng lúc thu xác cho bố thì chỉ có mình tôi thôi. Lúc đó tôi còn đang mang bầu tám tháng nữa”.

 

“Sau khi nhà họ Lục bị phân chia thì tôi chẳng còn một đồng nào cả. Mộ của bố anh là tôi dùng từng hòn đá để xây lên đấy, tôi xây mất bốn ngày”.

 

“Thu xếp xong chuyện của bố, vì quá mệt nên tôi đẻ non. Nhưng lúc đó tôi không có tiền, không dám đi bệnh viện lớn nên tôi đã chọn đại một phòng khám nhỏ”.

 

Nói đến đây, Hàn Ngọc khóc không thành tiếng, nói: “Trong lúc tôi cần anh nhất thì anh ở đâu?”

 

“Anh xin lỗi, anh…”, Lục Khải luôn chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài nên thật sự không biết trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đứng trước mặt Hàn Ngọc, anh cảm thấy vô cùng áy náy.

 

“Tôi không cần câu xin lỗi của anh. Anh có biết ban nãy anh đã đánh ai không? Chính là sếp của tôi đấy, là người duy nhất có thể cứu con gái mình”.

 

“Con bị làm sao?”, Lục Khải chau mày hỏi.

 

“Nó đẻ non, lại bị tim bẩm sinh nên phải phẫu thuật. Nhưng tiền phẫu thuật lên đến năm trăm ngàn tệ”.

 

Nhìn Lục Viên Hàn đáng yêu đứng trước mặt mình mà lòng Lục Khải đau nhói. Anh nói: “Số tiền này để anh lo, anh cũng sẽ sắp xếp bác sĩ chữa trị cho con”.

 

Hàn Ngọc nghe thấy lời này của Lục Khải thì trong ánh mắt của cô không có gì là vui vẻ mà ngược lại là sự thất vọng.

 

Cô lắc đầu, giơ tay chỉ lên bộ quần áo của Lục Khải, nói: “Anh tỉnh lại đi, anh đã không còn là cậu chủ của nhà họ Lục nữa rồi. Anh lấy đâu ra tiền?”

 

Nói xong, Hàn Ngọc cầm túi xách lên rồi giữ chặt thẻ phòng mà Hà Siêu Quần đưa cho cô. Cô nhìn Lục Viên Hàn một lát rồi thở dài, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.

 

“Em đi đâu vậy?”, Lục Khải hỏi.

 

“Tôi đi kiếm tiền phẫu thuật cho con gái. Nếu như anh không muốn hại con gái thì đừng có gây rối nữa”.

 

Lúc Hàn Ngọc xoay người đi, những giọt nước mắt bất lực không ngừng rơi.

 

Nhìn bóng lưng của Hàn Ngọc mà trong lòng Lục Khải tự trách mình.

 

Anh biết mình nợ vợ con quá nhiều.

 

Mấy năm nay anh bảo vệ đất nước nhưng lại không bảo vệ được người nhà của mình. Nếu lần này anh quay về rồi thì sẽ cố gắng bù đắp cho họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK