Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng, Long Hồn!”

Lôi Hạo Thiên không dám chậm trễ, nhanh chóng phân công công việc cho mọi người.  

 

Còn về Lục Khải thì anh không ở lại lâu, rời khỏi chỗ này đi thẳng về nhà.  

 

Bây giờ thứ mà anh muốn làm nhất chính là dành thật nhiều thời gian để ở bên cạnh Hàn Ngọc.  

 

Không đến hai mươi phút sau, bên ngoài căn biệt thự của nhà họ Trương, ba chiếc xe container to đỗ ngay trước cửa.  

 

Lôi Hạo Thiên cầm loa, đứng trước cổng hét lên: “Tất cả người của nhà họ Trương ra hết đây!”  

 

Thế trận của Lôi Hạo Thiên đã hấp dẫn sự chú ý của người nhà họ Trương.  

 

Trương Thế Cường đang điều trị trong nhà được mọi người dìu đỡ từ từ đi ra ngoài.  

 

“Anh làm cái gì vậy?”  

 

Một người phụ nữ trung niên mặc sườn sám, khoác áo lông báo, đeo đầy ngọc ngà châu báu đứng bên cạnh Trương Thế Cường nói bằng giọng chẳng mấy vui vẻ.  

 

Bà ta là vợ của Trương Thế Cường, Bạch Thiên Huệ.  

 

“Ông chủ của tôi gửi quà tặng, các người còn không ra tạ ơn?”  

 

Hai mắt Lôi Hạo Thiên nhìn thẳng vào Bạch Thiên Huệ hống hách đáp lời.  

 

“Ông chủ của anh? Là Lục Khải à?”  

 

Lời này vừa nói xong, đồng tử trong mắt Lôi Hạo Thiên bỗng co lại, sát khí bắn ra tứ phía.  

 

Trong một giây, người nhà họ Trương đứng dưới nắng nhưng đột ngột lại cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo bao vây.  

 

“Tên của ông chủ, là để bà gọi thẳng như vậy à?”  

 

Bạch Thiên Huệ vẫn luôn được ngồi ở vị trí đệ nhất phu nhân của Lâm Thành lại bị một ánh mắt này của Lôi Hạo Thiên doạ cho sợ đến giật lùi hai bước.  

 

Do đi giày cao gót, chân bị trẹo một cái suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.  

 

“Mở thùng xe, mang quà tặng cho bọn họ!”  

 

Lôi Hạo Thiên ra lệnh một câu, đám đàn em liền lập tức mở thùng xe, bê hết đồ bên trong đặt ra ngoài.  

 

Cả nhà họ Trương vẫn đang ngơ ngác, nhưng sau khi nhìn thấy thứ được bê ra thì mặt đều biến sắc.  

 

Quan tài!  

 

Thứ mà Lục Khải mang tặng cho bọn họ chính là quan tài!  

 

Nhìn thấy đống quan tài xếp thẳng hàng trước mặt, không khí bỗng trở nên cực kỳ áp lực.  

 

“Còn ngây ra đó làm cái gì? Ông chủ nói rồi, mỗi người một chiếc, lựa thoải mái, chọn thoải mái!”  

 

“Chọn xong thì tự tìm cách bê về”.  

 

“Đúng rồi, hai ngày này đừng có chạy lung tung, cứ ở nhà đợi, ông chủ của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây để tiễn các người lên đường!”  

 

Lôi Hạo Thiên hời hợt nói.  

 

Trong mắt anh ta, đám người này được chết trong tay Long Hồn rõ là may mắn tu ba đời mới có được.  

 

“Ức hiếp người quá đáng! Thực sự cho rằng ai cũng có thể giở thói ngang ngược trên đầu nhà họ Trương được hay sao?”  

 

Có năm sáu thanh niên của nhà họ Trương nhe răng trợn mắt xông về phía Lôi Hạo Thiên.  

 

Đám người này trông khá to con, nhìn là biết người thường xuyên đi tập gym.  

 

So với bọn họ mà nói, trông Lôi Hạo Thiên có chút nhỏ bé gầy yếu hơn.  



Nhưng sáu người này đối với Lôi Hạo Thiên mà nói, hầu như chẳng thể lọt được vào mắt anh ta. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK