Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hơn nữa cô còn cảm thấy một loại cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.  

 

“Ngọc, em ở nhà đón tiếp khách khứa trước, anh đi ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi”.  

 

Khi Lục Khải đối diện với Hàn Ngọc thì hoàn toàn không còn vẻ bá đạo lúc nãy, giọng nói rất dịu dàng.  

 

“Được!”  

 

Hàn Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ này giống như con gà nhỏ mổ thóc.  

 

Lục Khải mỉm cười với cô sau đó xoay người đi ra ngoài.  

 

“Êi…”.  

 

Vừa đi được vài bước, giọng nói của Hàn Ngọc từ phía sau truyền đến.  

 

“Sao thế?”  

 

Lục Khải quay đầu mỉm cười hỏi.  

 

“Anh… nhớ cẩn thận một chút!”  

 

Hàn Ngọc như một cô thiếu nữ mới biết yêu lần đầu, nói xong câu này, trên mặt còn khẽ ửng đỏ, cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng, khẽ cúi đầu.  

 

Lục Khải bật cười, trong lòng cực kỳ ấm áp.  

 

“Yên tâm, ở nhà đợi anh, anh sẽ về nhanh thôi!”  

 

Nói xong, anh vẫy tay về phía Hàn Ngọc rồi quay người rời đi.  

 

Anh biết, mối quan hệ của anh và Hàn Ngọc đang thay đổi theo chiều hướng tốt.  

 

Nửa tiếng sau, Lục Khải xuất hiện trong một căn phòng dưới tầng hầm vô cùng ẩm thấp và bí bách.  

 

Ở đây, đầu tóc của Trương Vũ Siêu rối nùi như ổ gà, quần áo xộc xệch, trên người đầy vết thương.  

 

Toàn thân hắn ta như chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm bò trên mặt đất.  

 

Vốn dĩ Lôi Hạo Thiên đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Trương Vũ Siêu, nhưng sau khi thấy Lục Khải đến thì không dám chậm trễ, bước vội lên đón, mở miệng cung kính nói: “Long…”.  

 

Vừa mới nói được một chữ, Lôi Hạo Thiên lại nhớ ra Lục Khải từng nói nếu có người ngoài ở đấy thì không được để lộ thân phận của anh.  

 

“Anh đến rồi ạ!”  

 

Lục Khải khẽ gật đầu, đi thẳng đến trước mặt Trương Vũ Siêu.  

 

Nhìn thấy Lục Khải, mặt Trương Vũ Siêu vặn vẹo, giãy giụa muốn chống người dậy.  

 

“Lục Khải, là mày, chắc chắn là mày hãm hại tao!”  

 

“Không sai, chính là tao!”  

 

Khiến Trương Vũ Siêu nằm mơ cũng không ngờ đến là, Lục Khải lại thừa nhận một cách sảng khoái như thế.  

 

“Đừng có ngẩn ra đấy nữa, đi về đi!”  

 

Lục Khải vươn tay chỉ về phía cánh cửa đang mở rộng.  

 

“Mày… mày muốn thả tao đi?”, mặt Trương Vũ Siêu đầy vẻ bất ngờ.  

 

“Phải đó, đi về báo tin đi, nói với ông già nhà mày, cố gắng lôi hết bệ đỡ của nhà mày ra, nếu không thì không kịp nữa đâu!”  

 

Lục Khải làm như vậy chính là muốn người đứng sau nhà bọn họ xuất hiện.  

 

“Mày… đây là mưu đồ của mày!”  

 

“Sai rồi, đây gọi là âm mưu!”  

 

Lục Khải nói xong còn nhìn Trương Vũ Siêu cười lạnh lùng.  

 

Xử lý loại người như hắn mà còn phải chơi trò âm mưu? Đúng là đang tự sỉ nhục mình!  

 

Trương Vũ Siêu cũng không để ý nhiều nữa, hoang mang ngồi dậy, lảo đảo chạy ra phía ngoài: “Lục Khải, mày… mày sẽ phải hối hận, nhà họ Trương chúng tao sẽ bắt mày phải trả giá!”  

 

Đợi đến sau khi Trương Vũ Siêu rời đi, Lục Khải nhìn về phía Lôi Hạo Thiên đứng bên cạnh: “Hạo Thiên, thời gian cũng kha khá rồi, thông báo cho người của cậu, mang quà chuẩn bị sẵn tặng cho nhà họ Trương! Nhớ kỹ, mỗi người một món, bảo bọn họ tự nhận quà của mình!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK