Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bắt đầu từ hôm nay Lục Khải tôi đại diện cho nhà họ Lục, gây dựng lại hệ thống thương nghiệp ở Lâm Thành, đến lúc đó nếu có gì đắc tội thì mong các vị lượng thứ”, lời nói của Lục Khải khiến mọi người cảm thấy bất mãn.

 

Kể cả là Hàn Ngọc cũng với vẻ mặt kinh ngạc.

 

Theo như cô thấy thì Lục Khải làm như này là đắc tội với cả Lâm Thành rồi. Làm như này đúng là ngông cuồng quá rồi.

 

Lục Khải nhìn thấy Hàn Ngọc với vẻ mặt u sầu thì anh đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

 

“Kiến có nhiều đến mấy thì có là đối thủ của hổ không?”, chỉ một câu đơn giản mà Hàn Ngọc đã định thần lại. Ánh mắt cô nhìn Lục Khải lại càng bất ngờ hơn.

 

“Trong mắt anh, họ còn không được coi là lũ kiến cơ”.

 

Lục Khải vừa nói dứt lời thì bên dưới có một người nói với giọng chua chát: “Cậu chủ Lục! Cậu nói cậu lợi hại như vậy, sao không dám mời người của bốn gia tộc lớn đến?”

 

“Chẳng phải cậu muốn gây dựng lại nhà họ Lục sao? Trước đây nhà họ Lục bị bốn gia tộc lớn làm cho phá sản, lẽ nào cậu không dám báo thù sao?”

 

Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người ở bên dưới đều bắt đầu bàn luận.

 

Họ thấy các ghế ngồi đều kín hết rồi nhưng lại không thấy người của bốn gia tộc lớn đến.

 

“Tất nhiên là tôi có mời bốn gia tộc đó rồi. Sở dĩ tôi không sắp xếp chỗ ngồi cho họ là vì tôi cảm thấy họ không có tư cách được ngồi”.

 

“Có thể cho họ đứng trong khuôn viên của nhà họ Lục đã là ân huệ lớn nhất tôi dành cho họ rồi”.

 

Rầm, rầm, rầm…

 

Lời nói vừa dứt thì âm thanh chói tai vang lên.

 

Một đội xe hơn mấy chục chiếc siêu xe chặn đứng cổng nhà họ Lục.

 

Ngoài nhà họ Trương thì gia chủ của ba gia tộc lớn còn lại dẫn hơn trăm vệ sĩ mặc áo đen đi tới với khí thế hùng hồn.

 

Ba gia chủ đội mũ chóp cao, mặc áo choàng, ngậm xì gà, vẻ mặt cao ngạo.

 

Nhìn thấy cảnh này mà những người ban nãy đều phấn khích, họ nhìn Lục Khải với kiểu vui khi người khác gặp nạn.

 

“Cậu chủ Lục! Người của bốn gia tộc đến cả rồi. Cậu không quên lời nói của mình lúc trước chứ?”

 

“Có bản lĩnh thì hống hách trước mặt họ đi!”.

 

Lục Khải cảm thấy cạn lời trước những kẻ ngu si này.

 

Nếu anh đối phó với bốn gia tộc này thì không phải là kiêu ngạo mà là anh đang hạ thấp mình.

 

Anh nghiêng đầu nhìn Hắc Vũ, nói: “Đi bảo họ đứng đợi bên ngoài”.

 

“Vâng”, Hắc Vũ lĩnh mệnh, thoắt một cái đã đứng ở trước cửa lớn.

 

Ba gia chủ nhìn thấy Hắc Vũ đứng chặn trước mặt thì vẻ mặt không vui.

 

“Chó ngoan không cản đường”.

 

“Lão đại của chúng tôi không cho các người vào thì các người cứ đứng đợi ở bên ngoài đi”, Hắc Vũ sầm mặt lại, trầm giọng nói.

 

Nghe thấy lời này, ba gia chủ không phẫn nộ mà bật cười. Họ không hề coi Hắc Vũ ra gì.

 

“Này chàng trai! Nếu như không muốn ăn đánh thì ngoan ngoãn cút sang một bên. Chúng tôi đến dự tiệc nên không muốn ra tay”.

 

Lý Minh Đạt- gia chủ nhà họ Lý nói xong thì hít một hơi xì gà, sau đó không kiêng kị mà thổi hơi lên mặt Hắc Vũ.

 

“Tôi cũng không muốn ra tay trong bữa tiệc của lão đại nên tốt nhất các người hãy ngoan ngoãn nghe lời”, trong ánh mắt Hắc Vũ lập tức toát ra sát khí.

 

Nhưng những người khác thì không coi ra gì.

 

“Thú vị đấy! Nhưng ông mày cứ muốn vào đấy, cứ thử cản đường xem”, Lý Minh Đạt nhìn thấy bên trong bao nhiêu người đang nhìn, nếu mình không vào được thì mất mặt quá.

 

Ông ta ném xì gà trên đất rồi cất bước đi vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK