Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu chủ Trương! Cậu cứ yên tâm! Chúng tôi sẽ tuyên truyền thật tốt cho nhà họ Trương. Lần này nhà họ Trương nhất định sẽ nổi tiếng”.

 

Lôi Hạo Thiên không hề ngăn cản đám phóng viên chụp ảnh. Anh ta vừa đi vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Khải: “Long Hồn! Đã hoàn thành nhiệm vụ”.

 

Lục Khải đứng ở trước biệt thự, nhận được tin nhắn của Lôi Hạo Thiên gửi đến mà anh khẽ cười rồi đảo mắt nhìn về phía góc tường.

 

Vừa hay Trương Thế Cường cũng nhìn về phía anh và bốn mắt nhìn nhau.

 

Kể cả ánh mắt Lục Khải đằng đằng sát khí nhưng lần này Trương Thế Cường không hề né tránh.

 

Mặt ông ta cũng đầy sát khí, mặt mày dữ tợn làm tư thế theo kiểu cắt cổ với Lục Khải.

 

Điều duy nhất có thể khiến ông ta hống hách như vậy chính là con trai ông ta, Trương Vũ Siêu.

 

Ông ta vẫn rất kiên định rằng Trương Vũ Siêu sẽ đến ngay bây giờ. Lúc đó, Lục Khải sẽ bắt đầu cơn ác mộng của mình.

 

Lục Khải không thèm để ý đến sự khiêu chiến của Trương Thế Cường.

 

Theo như anh thấy, không có gì phải tranh cãi với một kẻ như người chết này.

 

Anh thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía Hàn Ngọc.

 

Lúc này Hàn Ngọc đứng trước bữa tiệc lớn như này nên cô có chút căng thẳng.

 

Thật ra mấy năm trước cô rất quen với những cảnh này. Bất luận là những bữa tiệc lớn hơn thì cô đều có thể nhẹ nhàng đón nhận.

 

Nhưng hiện giờ trong mắt cô, những vị khách trước mặt đều là những nhân vật máu mặt ở Lâm Thành.

 

Còn cô thì không có gì đáng tự hào cả.

 

Trong lúc cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi thì Lục Khải khẽ vỗ nhẹ lên vai cô, trên mặt cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.

 

“Đừng lo lắng! Đây đều là những nhân vật nhỏ không đáng để ý”.

 

Nhân vật nhỏ?

 

Hàn Ngọc với vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào Lục Khải. Trong mắt Lục Khải, những nhân vật có máu mặt ở Lâm Thành đều không là gì cả ư?

 

Trong lúc cô định lên tiếng nhắc nhở Lục Khải thì anh đã chủ động nắm tay cô rồi tự tin đi vào bên trong.

 

Bãi cỏ ngoài trời của khuôn viên đều chật kín chỗ ngồi. Tất cả mọi người đều nhìn Lục Khải và Hàn Ngọc với vẻ mặt phức tạp.

 

“Cảm ơn mọi người đã nể mặt Lục Khải mà trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian đến dự tiệc ngày hôm nay”.

 

“Hôm nay, tôi muốn mượn cơ hội này nói với mọi người, nhà họ Lục sẽ bắt đầu gây dựng lại ở Lâm Thành. Nếu như có hứng thú hợp tác với nhà họ Lục thì tôi có thể cho các người một cơ hội”.

 

“Mọi người có thể đăng ký xếp hàng ở phía thuộc hạ của tôi, tôi sẽ không bạc đãi mọi người”, lúc Lục Khải nói thì anh chỉ tay về phía Hắc Vũ.

 

Nghe thấy lời này của Lục Khải thì mọi người bên dưới đều huyên náo cả lên.

 

Không ai có thể ngờ, một cậu chủ mất nhà lại có thể ngông cuồng như thế.

 

Lại còn nói sẽ cho họ cơ hội nữa?

 

Làm như kiểu mọi người đều cầu xin được hợp tác với nhà họ Lục vậy.

 

Mọi người có mặt ở đây, không ai đứng lên đi lại chỗ Hắc Vũ đăng ký. Không khí lúc này vô cùng căng thẳng.

 

“Cậu chủ Lục! Cậu đừng quên, nhà họ Lục đã phá sản rồi, chắc cỏ trên mộ bố cậu còn cao hơn người cậu nữa. Hợp tác với cậu thì có thể đem lại cho chúng tôi cái gì?”

 

“Cậu chủ Lục! Cậu không biết tình cảnh của mình hiện giờ sao? Gây dựng lại nhà họ Lục, lẽ nào cậu không định cầu xin được hợp tác với chúng tôi sao? Nếu chúng tôi không hợp tác thì cậu gây dựng cái quái gì?”

 

Bên dưới vô cùng ồn ào, mỗi người nói một câu, tất cả đều châm biếm Lục Khải.

 

Lục Khải đứng ở trên vẫn bình tĩnh như thường, vững vàng như núi Thái Sơn.

 

Anh nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua mỗi người, nói: “Nếu các người đã không cần cơ hội này thì thôi vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK