Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy, Phó Ngọc Hải khiến cô cảm thấy mình cũng là kiểu phụ nữ không chịu được công kích của viên đạn bọc đường và những lời ngon tiếng ngọt.

Không thể không thừa nhận, tuy rằng biết câu nói này của anh chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng trái tim của Thẩm Thanh Ngọc vẫn không kiềm chế được mà hơi rung động.

“Thẩm Thanh Ngọc, tôi không nói đùa với em.”

Nói xong, người anh cũng đã ngồi xuống.

Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn anh kéo ống quần của mình lên, lòng bàn tay ấm áp ấn ở trên bắp chân cô, mỗi khi anh ấn một chỗ lại hỏi cô có đau hay không.

Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu, nhất thời lại có chút sa vào trong cảnh được yêu thương này.

Phó Ngọc Hải ấn mấy chỗ, cho đến khi Thẩm Thanh Ngọc đều nói không đau, anh mới đứng lên: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, nếu như muốn để tôi cách xa em ra một chút, em cứ nói thẳng với tôi là được.”

Anh thu lại nụ cười hơi ngạo mạn thường ngày, vẻ mặt khi nhìn cô rất nghiêm túc.

Thẩm Thanh Ngọc lấy lại tinh thần: “Phó Ngọc Hải, anh về công ty đi.”

Thấy cảm xúc của cô hình như không được bình thường, Phó Ngọc Hải không nói thêm gì nữa, tay hơi giơ lên, dường như muốn xoa đầu cô, nhưng nghĩ tới chuyện vừa nãy, anh lại thu tay của mình lại: “Không cần tiễn.”

Nói xong, Phó Ngọc Hải quay người đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, đi thẳng ra cửa.

Tiếng đóng cửa vang lên, sau khi Phó Ngọc Hải đi, Trần Ánh Nguyệt ngồi ở trên ghế sô pha lập tức có chút ngồi không yên.

Nhưng sợ chuyện lúng túng như lúc nãy lại xảy ra lần nữa nên bèn vội vàng đứng dậy đi mở cửa nhìn ngó, chờ một lát, phát hiện Phó Ngọc Hải thật sự không trở lại nữa, cô ấy mới xoay người đi tìm Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc đã đi ra khỏi phòng ngủ cho khách, nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt vốn ngồi ở trên ghế sô pha đã mất dạng, cô cho rằng Trần Ánh Nguyệt cũng đã đi rồi, không ngờ mới chớp mắt đã thấy cô ấy đi ra từ chỗ huyền quan.

“Cậu ở bên Phó Ngọc Hải thật hả?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, khẽ chậc một tiếng: “Chẳng phải trước đây cậu nói Phó Ngọc Hải tốt hơn Bạc Minh Thành hay sao?”

“Nói thì nói như vậy, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy có chút thiệt thòi.”

Thẩm Thanh Ngọc bị cô ấy chọc cười: “Cậu qua đây là để tìm tớ tám chuyện này à?”

Trần Ánh Nguyệt cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời lại không phản ứng kịp, đành phải tiếp lời Thẩm Thanh Ngọc: “Tất nhiên không phải rồi, tớ tìm cậu đương nhiên là có chuyện quan trọng!”

Trần Ánh Nguyệt nói rồi vội vàng đi đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc nịnh hót, sau đó lấy bản kế hoạch đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra: “Chuyện là tớ đây cảm thấy ngày tháng trôi qua quá nhàn nhã, cậu thì ngày ngày kiếm tiền khiến tớ giống như một đứa vô dụng ấy. Thế là tớ rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy vẫn nên chấn chỉnh lại hào quang ngày xưa của tớ.”

“Nói tiếng người.”

“Tức là muốn mở công ty nhưng không có đối tác.”

Chuyện này khiến Thẩm Thanh Ngọc có chút bất ngờ: “Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới chuyện mở công ty, tại sao lại đột nhiên có giác ngộ cao thế?”

Trần Ánh Nguyệt cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc đang sỉ nhục mình, nhưng cô ấy không có chứng cứ: “Đó là vì tuổi còn nhỏ chưa chín chắn thôi, bây giờ chín chắn rồi mà!”

Thật ra cũng không phải Trần Ánh Nguyệt không làm được gì ra hồn, tuy rằng trước đây studio của cô ấy không phải là quá tốt, nhưng cũng có chút danh tiếng ở trong giới, sau đó cô ấy cho đóng cửa, Thẩm Thanh Ngọc vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.

Hiếm thấy bây giờ Trần Ánh Nguyệt muốn làm lại từ đầu, Thẩm Thanh Ngọc cũng không ngại làm đối tác của cô ấy: “Tớ không xem bản kế hoạch nữa, làm hợp đồng xong mang tới cho tớ ký là được.”

“Huhuhu, Tiểu Ngũ, tớ rất cảm động, quả nhiên là cậu yêu tớ! Ôi đù má, cuối cùng tớ cũng biết là sai ở đâu rồi!”

Trần Ánh Nguyệt nói được một nửa thì đột nhiên đập mình một cái, ngay sau đó bèn nói: “Trước đây lúc tớ hỏi cậu chuyện với Phó Ngọc Hải, lần nào cậu cũng nói là không thể nào, tại sao hôm nay cậu lại hỏi lại tớ?”

Hiếm khi Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra, nửa giây sau mới phản ứng được chuyện mà Trần Ánh Nguyệt nói là chuyện lúc nãy cô ấy hỏi có thật là cô ở bên Phó Ngọc Hải hay không.

Trái lại Thẩm Thanh Ngọc không ngờ rằng, Trần Ánh Nguyệt cũng có một ngày thông minh như vậy.

Cô khẽ hừ một tiếng: “Chỉ là cảm thấy, hình như Phó Ngọc Hải cũng rất tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK