Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khải ba năm không có tin tức gì, anh ấy về rồi?

 

Sau một hồi kinh ngạc thì lại là nỗi bất lực.

 

Kể cả Lục Khải quay về rồi thì đã làm sao? Anh ấy có thể thay đổi được gì?

 

Còn về Hà Siêu Quần, hắn hậm hực ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi giơ tay phải ra, thô lỗ nắm lấy gò má bầu bĩnh của Lục Viên Hàn.

 

“Con nhóc này, sau này nói năng chú ý một chút, đừng khiến tao mất vui”.

 

Bộp… Bộp…

 

Lục Khải khoác áo ngoài màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Siêu Quần.

 

“Bỏ ngay bàn tay bẩn của anh ra, đừng làm bẩn mặt con gái tôi”.

 

Mặc dù giọng nói của Lục Khải không lớn nhưng từng chữ đều sắc như dao đâm thẳng vào tim của Hà Siêu Quần khiến hắn cảm thấy căng thẳng và bất an.

 

Nhưng Hà Siêu Quần rất nhanh đã định thần lại. Lục Khải trước đây có tiền có thế lực ở Lâm Thành nhưng giờ cũng chỉ là ‘con chó’ mất nhà thôi.

 

Hà Siêu Quần nghiêng đầu, hỏi: “Sao? Mặc bộ đồ ngụy trang mà tưởng mình là cứu tinh sao? Bố anh chết rồi, nhà họ Lục cũng không còn, anh lấy cái gì ra bảo vệ bọn họ?”

 

“Ông đây muốn xem, anh sẽ bảo vệ con nhóc này kiểu gì?”, nói xong câu này, sắc mặt Hà Siêu Quần hung dữ giơ tay lên định đánh Lục Viên Hàn.

 

“Hu, hu, hu…”.

 

Gặp phải tình cảnh này, Lục Viên Hàn bị hù dọa đến nỗi bật khóc.

 

Hàn Ngọc thấy xót xa định xông lại ôm Lục Viên Hàn vào lòng nhưng Hà Siêu Quần không cho cô đến gần con gái.

 

“Bố ơi! Bố ơi! Hắn định đánh con, bố đánh hắn đi…”, Lục Viên Hàn nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lục Khải, không ngừng giơ nắm đấm trên không trung.

 

Nghe thấy lời này, Hàn Ngọc nhìn về phía người chồng đã ba năm không gặp.

 

Lúc này, Lục Khải trong cơn phẫn nộ từng bước đi về phía Hà Siêu Quần.

 

“Long Hồn! Loại rác rưởi này cứ để tôi, đừng làm bẩn tay anh”, Hắc Vũ ở phía sau xông vụt lên trước đứng ở trước mặt Hà Siêu Quần sừng sững như ngọn núi nhỏ.

 

“Sao? Nhìn bộ dạng của anh có vẻ tức giận lắm nhỉ? Ha ha… Tôi muốn đánh con nhóc từ nhỏ đã không có bố, anh tức cái quái gì? Định đánh tôi hả? Phải đi nghe ngóng xem, cậu chủ Hà ở Lâm Thành này là nhân vật như nào?”

 

Hà Siêu Quần thản nhiên nhìn Hắc Vũ ở trước mặt.

 

“Sỉ nhục Long Hồn chính là sỉ nhục quốc gia. Tao không muốn đánh mày mà tao phải giết mày”.

 

Lời nói vừa dứt, Hắc Vũ nắm chặt lấy cánh tay phải mà Hà Siêu Quần định giơ lên đánh Lục Viên Hàn sau đó vặn mạnh một cái. Tiếp theo đó là tiếng rắc rắc gãy vụn, tay phải của Hà Siêu Quần bị vặn xoắn một vòng.

 

Hà Siêu Quần đâu có thể ngờ, Hắc Vũ lại ra tay mạnh như vậy.

 

Cảm giác đau đớn khiến hắn không còn vẻ ngông cuồng như trước mà lúc này chỉ biết kêu gào thảm thiết.

 

Còn Hắc Vũ chưa dừng lại ở đó. Anh ta giơ tay phải lên nắm chặt cổ áo của Hà Siêu Quần rồi thô bạo nhấc bổng hắn lên, còn tay trái thì vả bôm bốp vào mặt hắn.

 

“Đồ ngu xuẩn, không đáng tốn sức của tao”.

 

Lục Khải thấy vậy thì hô lên: “Hôm nay tha cho hắn mạng này, đừng làm vợ con tôi sợ”.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK