Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tất nhiên là biết, đó là mẹ kế của anh mà?”

 

“Ông có biết hiện giờ bà ta ở đâu không?”

 

“Mẹ kế của anh ở đâu thì sao tôi biết được? Muốn biết thì đi mà hỏi bố anh”.

 

Nghe thấy vậy, Lục Khải liên tục lắc đầu, nói: “Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông lại không biết quý trọng”.

 

“Anh đang nói cái quái gì vậy, tôi nghe chả hiểu câu nào hết”, Trương Thế Cường quắc mắt nhìn một cái rồi lại xoay người đi.

 

“Nếu đã đến rồi thì đừng có đi. Ở lại giúp việc đi, vừa hay đang thiếu người”.

 

“Hắc Vũ! Anh sắp xếp đi!”, Lục Khải nói xong thì đi ra bên ngoài.

 

“Vâng!”, Hắc Vũ cung kính đáp.

 

“Lục Khải! Đừng có ức hiếp người quá đáng. Tôi là gia chủ của nhà họ Trương đấy, anh lại bắt tôi đến giúp việc ư?”

 

“Tôi nói cho anh biết, giờ anh càng quá đáng thì lát nữa anh chết càng thảm…”.

 

Bụp…

 

Trương Thế Cường vẫn chưa nói dứt lời thì Hắc Vũ đá một cái khiến ông ta ngã xuống đất, nói: “Ở đâu ra mà lắm lời thế?”

 

Chưa đợi Trương Thế Cường lên tiếng thì Hắc Vũ đã giơ tay ra túm tóc ông ta rồi kéo ông ta đi vào trong.

 

Trương Thế Cường bị xách đến trước một chậu nước lớn đang đựng đầy bát đĩa. Lúc này Hắc Vũ hỏi: “Rửa bát đĩa đi! Có vấn đề gì không?”

 

“Không… Không vấn đề… Tôi rửa”, Trương Thế Cường sợ bị ăn đánh tiếp nên gật đầu làm theo.

 

Hắc Vũ không thèm để ý đến ông ta mà xoay người rời đi.

 

Sau khi chắc chắn Hắc Vũ đã đi xa, lúc này Trương Thế Cường mới mau chóng lấy điện thoại ra rồi gọi cho con trai Trương Vũ Siêu của mình.

 

“Con à! Tình hình chỗ con thế nào rồi?”

 

“Bố à! Con sắp cùng với Lôi Hạo Thiên ngồi máy bay vận chuyển của Long Môn để về rồi”.

 

“Sau khi về thì đến nhà họ Lục luôn nha. Thằng Lục Khải càng lúc càng quá đáng, nó đang bắt bố rửa bát cho nhà nó”.

 

“Cái gì cơ? Hắn bắt bố rửa bát đĩa á?”, Trương Vũ Siêu ở đầu dây bên kia phẫn nộ quát lên: “Bố cố chịu một chút, sau khi con về, con sẽ bảo anh Lôi của con dạy cho nó bài học”.

 

Trương Vũ Siêu cúp điện thoại rồi tức đến nỗi suýt đập điện thoại ra.

 

Lôi Hạo Thiên mặc đồng phục của Long Môn thấy thế thì lại hỏi: “Cậu Trương! Sao thế?”

 

“Anh Lôi! Long Môn các anh có một tên khốn dám đánh bố tôi. Anh có thể giúp tôi không?”

 

“Cứ đi kiểm hàng trước. Chỉ cần hàng không có vấn đề gì thì chút chuyện nhỏ này tôi sẽ giúp”.

 

“Anh Lôi cứ yên tâm! Hàng tốt cực kỳ. Đi thôi, chúng ta xuất phát thôi”, Trương Vũ Siêu nói xong thì không đợi được mà lên máy bay luôn.

 

Nhìn bóng dáng của Trương Vũ Siêu mà khóe miệng Lôi Hạo Thiên nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa…

 

Trong khuôn viên nhà họ Lục lúc này, Lục Khải đứng đợi ở cổng một hồi lâu mới nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi tới.

 

Hôm nay Hàn Ngọc búi tóc cao, bên trong mặc đầm, bên ngoài khoác chiếc áo dài, đi đôi giày cao, vừa dịu dàng vừa cá tính.

 

“Ngọc! Em đi bộ đến đây hả?”, nhìn thấy Hàn Ngọc mồ hôi nhễ nhại mà trong lòng Lục Khải thấy xót xa.

 

“Vâng! Ngồi xe đắt lắm!”, Hàn Ngọc vừa nói vừa giơ tay lên phe phẩy vài cái.

 

Lục Khải dừng lại mấy giây rồi mới khôi phục lại tâm trạng.

 

“Mà… Sao bây giờ em mới tới?”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK