Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Ngọc dành một buổi sáng để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thật ra nói là điều chỉnh nhưng cũng chẳng có kết quả gì.

Dù sao thì ai gặp phải chuyện này cũng đều cảm thấy mông lung không biết phải làm gì.

Có điều cô may mắn hơn một chút.

Dù thế nào cũng được, sau lần này giữa cô và Bạc Minh Thành không còn có “Sau này” nữa.

Trước đây chưa buông bỏ được, bây giờ cũng đến lúc nên buông bỏ.

Giờ đây suy nghĩ cố chấp tận sâu trong trái tim cô cũng được xóa bỏ, cô không còn lý do để tiếp tục cố chấp.

Cô thích nhầm người, chịu khổ ba năm cũng là đáng đời.

Buổi chiều khi Thẩm Thanh Ngọc vừa đến công ty, Phó Ngọc Lam gõ cửa bước vào, nhìn cô muốn nói lại thôi: “Cô Thẩm?”

Nhà họ Bạc và phía Công nghệ Vi Quang đã công bố tin tức Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành tái hôn, còn chuyện Thẩm Thanh Ngọc có thai thì vẫn chưa có phản hồi.

Nhưng công bố của nhà họ Bạc và Công nghệ Vi Quang vừa ra đã có rất nhiều người tự động xác nhận chuyện Thẩm Thanh Ngọc có thai và chuyện đứa bé là con của Bạc Minh Thành.

Trên đường tới đây Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn thấy tin tức, Trần Ánh Nguyệt đứng đầu hội hóng hớt vừa nhìn thấy đã gửi công bố của Công nghệ Vi Quang và nhà họ Bạc cho cô.

Ban đầu Trần Ánh Nguyệt còn tưởng là giả, cô ấy tức tới nỗi ngồi chửi Bạc Minh Thành và nhà họ Bạc mấy phút trên Wechat, cho đến khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy công bố, cô trả lời một câu: “Là thật đó”, Trần Ánh Nguyệt mới ngẩn ra.

Thẩm Thanh Ngọc không muốn giải thích, chuyện này quá phức tạp, mà cô không tin cái miệng của Trần Ánh Nguyệt lắm, nên cô không nói rõ mình muốn làm gì, chỉ bảo cô ấy cứ đợi đi.

Bây giờ giọng điệu của Phó Ngọc Lam giống hệt giọng điệu của Trần Ánh Nguyệt khi biết chuyện là thật, không cần nghĩ kĩ cũng biết Phó Ngọc Lam muốn hỏi gì.

Cô cười một chút rồi nói: “Là thật đó, nhưng em không cần để tâm.”

Nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, Phó Ngọc Lam kinh ngạc không thôi: “Cô Thẩm, chị…”

Thẩm Thanh Ngọc gõ gõ bút máy lên mặt bàn, không nói tiếp chủ đề này nữa: “Đặt xong vé máy bay chưa?”

Phó Ngọc Lam hơi ngẩn ra, phản ứng xong mới gật đầu: “Đặt xong rồi, là chuyến bốn giờ chiều ngày mai.”

“Được, vất vả rồi.”

“Cô Thẩm…”

Phó Ngọc Lam cảm thấy ngạc nhiên, cô ấy không tin Thẩm Thanh Ngọc muốn tái hôn với Bạc Minh Thành!

Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy: “Có phải em cảm thấy chị không nên tái hôn với Bạc Minh Thành không?”

Phó Ngọc Lam bị nói trúng tim đen, cô ấy không phủ nhận: “Cô Thẩm, nhà họ Bạc không phải gia đình tốt đẹp gì.”

“Chị biết chứ.”

Thẩm Thanh Ngọc cười, cô nói vô cùng thản nhiên.

Bỗng chốc Phó Ngọc Lam không thể hiểu nổi: “Vậy tại sao?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, cô hừ một tiếng: “Thư ký Phó, em đã theo chị hơn tám tháng rồi, chị là người như thế nào em còn chưa rõ sao? Phải rồi, chuyện bên Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương đã điều tra rõ chưa?”

Lời Thẩm Thanh Ngọc nói, phía trước là một chuyện, phía sau lại là một chuyện, suýt chút nữa Phó Ngọc Lam không phản ứng kịp.

Cô ấy đưa tài liệu trên tay mình cho Thẩm Thanh Ngọc: “Điều tra rõ rồi.”

Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy tài liệu, cô lật ra xem, hài lòng gật đầu: “Vất vả rồi.”

Ngẩng đầu lên, Thẩm Thanh Ngọc thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phó Ngọc Lam, cô không khỏi bật cười: “Em yên tâm đi, chị không phải người ngốc đến vậy, giẫm phải vết xe đổ một lần, chị không muốn giẫm thêm lần nữa.”

Phó Ngọc Lam nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy mới hơi nhẹ nhõm: “Cô Thẩm, chị xứng đáng với người tốt hơn.”

Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: “Người tốt hơn là ai? Phó Ngọc Hải sao?”

Phó Ngọc Lâm thầm thở phào, cô ấy nở nụ cười hiếm hoi: “Xem ra cô Thẩm rất hài lòng về cậu Phó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK