Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khải thẳng thừng vung một cú đấm tay phải nhắm đến ngực của Triệu Thiên Tứ.

 

Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Triệu Thiên Tứ khẽ nhếch lên, mặt đầy vẻ khinh thường.

 

Trong mắt hắn, Lục Khải chính là kẻ ngoại môn điển hình.

 

“Kiểu tấn công này của mày, tao có ít nhất một trăm cách để chặn lại!”

 

Triệu Thiên Tứ nói xong, tự tin ngời ngời nhấc tay lên tóm lấy nắm đấm của Lục Khải.

 

Giây tiếp theo, khi tay hắn ta chạm đến nắm đấm của Lục Khải thì mặt liền biến sắc, lông mày dựng đứng.

 

Rắc!

 

Một tiếng kêu giòn giã, bàn tay trái của Triệu Thiên Tứ bị sức mạnh của nắm đấm khiến cho vặn vẹo biến dạng.

 

Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc, Lục Khải còn chưa thu tay lại!

 

Thế đến như chẻ tre, cú đấm đã nện thẳng lên ngực của Triệu Thiên Tứ.

 

Triệu Thiên Tứ ngạo mạn ngông cuồng, cơ thể bay lên không trung, văng ngược về phía sau, nện mạnh lên nền đất cách đó mấy mét, rồi trượt tiếp thêm mấy mét nữa mới ngừng lại.

 

Khụ khụ khu…

 

Triệu Thiên Tứ ngã trên đất bắt đầu ho sặc sụa một cách đau đớn, mỗi một tiếng ho phát ra thì khoé miệng lại rỉ ra một chút máu.

 

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Triệu Thiên Tứ, Lục Khải không ngừng lắc đầu: “Tôi biết anh rất yếu, nhưng không ngờ được anh lại yếu đến mức không chịu nổi được một nửa phần sức lực của tôi!”

 

Phịch…

 

Hà Siêu Quần vừa mới đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, lại ngã vật xuống đất.

 

Triệu Nhược Hà cũng đầy vẻ ngạc nhiên lẫn kinh hãi, bà ta làm sao mà nghĩ ra được Lục Khải lại giỏi đánh đấm như thế!

 

“Lục Khải, anh làm cái gì vậy? Anh họ tôi là người trong đội vệ sĩ của Tổng giám sát, anh đánh anh ấy thành như vậy sau đây phải làm thế nào?”

 

Mặt Hàn Ngọc đầy vẻ bất an: “Anh sao lại bạo lực như thế chứ? Bạo lực ngoài việc mang đến rắc rối cho bản thân mình ra thì có thể giải quyết được cái gì?”

 

Nghe thấy sự lo lắng của Hàn Ngọc, trong tim Lục Khải bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.

 

Bất kể thế nào, trong lòng của bà xã vẫn có mình.

 

“Ngọc, đám người này đáng bị đánh! Việc sau này anh có thể…”.

 

“Anh có thể cái gì chứ?”

 

Hàn Ngọc đầy lo lắng chặn lại lời nói của Lục Khải, vươn tay nắm lấy tay anh, tay còn lại nhặt chiếc chìa khoá xe của Triệu Nhược Hà xông thẳng ra bên ngoài: “Tôi đưa anh rời khỏi đây ngay lập tức, nhân lúc người của đội vệ sĩ còn chưa tới, đi càng xa càng tốt!”

 

Lục Khải đi phía sau Hàn Ngọc, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, trên mặt bất giác nở nụ cười hạnh phúc.

 

Ba năm rồi, cô ấy vẫn bảo vệ mình như vậy!

 

Đúng vào lúc Hàn Ngọc đưa theo Lục Khải đi ra khỏi bệnh viện, đến bên cạnh chiếc xe BMW của Triệu Nhược Hà.

 

Bọn họ còn chưa kịp lên xe thì Triệu Nhược Hà đã xông đến cướp lại chiếc chìa khoá xe.

 

“Ngọc, mày đây không phải là tự tìm rắc rối à? Giờ là lúc nào rồi mày còn đi giúp nó làm cái gì?”

 

“Mày thử nghĩ mà xem, cậu chủ Hà nhìn thấy mày như vậy, trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào?”

 

“Mẹ, con buộc phải giúp anh ấy, nếu không anh ấy chết chắc rồi!”

 

Hàn Ngọc nói bằng giọng kiên định.

 

“Mày muốn giúp phải không? Được, đừng có dùng xe của tao để giúp, xe này của tao là BMW, tên lừa đảo này có tư cách gì mà ngồi xe xịn như thế?”

 

Triệu Nhược Hà mắt đầy thù địch nhìn chằm chằm Lục Khải.

 

Đúng vào lúc Hàn Ngọc sốt ruột định phản bác lại thì Lục Khải lại khẽ lắc tay cô: “Đừng nói nữa, em biết mà, anh trước giờ không ngồi xe nào dưới một triệu tệ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK