Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ coi con là gì vậy?”

 

Hàn Ngọc tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

 

“Tao đây là đang giúp mày, mày đừng có mà không biết điều, đàn ông tốt như cậu cả Hà bỏ lỡ rồi mày sẽ hối hận cả đời!”

 

Nói xong lời này, Triệu Nhược Hà đạp phanh xe, dừng ở cửa bệnh viện.

 

Bọn họ còn chưa xuống xe đã có mấy người bước nhanh đến chào đó.

 

“Xin hỏi là người thân của bạn nhỏ Lục Viên Hàn đúng không?”

 

Người trung niên đứng đầu khách sáo hỏi.

 

“Không sai, ông là?”

 

“Tôi là viện trưởng của bệnh viện, chúng tôi đã nghe qua tình hình của bạn nhỏ Lục Viên Hàn, vậy nên đã đến đây chào đón mọi người từ trước”.

 

“Tất cả đều đã sắp xếp xong, bây giờ có thể tiến hành phẫu thuật”.

 

Nghe nói như vậy, đám người Triệu Nhược Hà được sủng ái mà lo sợ.

 

Tất cả mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi thì không nói, còn để viện trưởng đích thân chờ.

 

Thể diện này có phần quá lớn!

 

“Vất vả cho viện trưởng rồi!”

 

Triệu Nhược Hà nhanh chóng xuống xe bắt tay với viện trưởng.

 

Sau đó đám người vây quanh, đưa Lục Viên Hàn vào phòng phẫu thuật.

 

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Hàn Ngọc vẫn chưa hồi phục tinh thần.

 

Cô vốn đang phập phồng lo sợ, không ngờ chuyện sẽ thuận lợi như vậy.

 

“Ngọc, bây giờ mày biết mặt mũi cậu cả Hà lớn thế nào chưa!”

 

“Nhớ kỹ, buổi tối biểu hiện cho tốt, nhất định phải để cậu ấy hài lòng”.

 

Hàn Ngọc bị lời nói này dọa: “Mẹ, chuyện này còn chưa biết là ai giúp đỡ mà!”

 

“Sao hả, mày vẫn còn trông mong là Lục Khải giúp mày?”

 

“Người ta đường đường là viện trưởng bệnh viện, sẽ chịu nể mặt tên phế vật Lục Khải sao?”

 

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở, mấy bác sĩ chậm rãi đi ra.

 

“Bác sĩ, tình hình con gái tôi thế nào rồi?”

 

Hàn Ngọc bước nhanh về phía trước hỏi tình hình.

 

“Thưa cô, phẫu thuật rất thành công, quan sát mấy ngày ở phòng ICU, chắc sẽ khỏi bệnh”.

 

Người này chính là Khâu Đức Hải, ông ta vô cùng khách sáo với Hàn Ngọc, không có bất kỳ dáng vẻ tự cao tự đại.

 

Long Hồn đã nói, bệnh nhân bên trong là con gái anh, mà người này chắc hẳn chính là vợ của Long Hồn.

 

“Bác sĩ, con rể tôi mời ông đến sao?”

 

Triệu Nhược Hà sải bước đến, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

 

Trong tiềm thức, bà ta đã coi Hà Siêu Quần là con rể của mình.

 

“Không sai, là con rể bà bảo tôi tới”.

 

Khâu Đức Hải gật đầu, nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra bóng dáng Lục Khải.

 

“Con rể bà không tới sao?”

 

“Không, nó là người bận rộn, chắc đang bận làm việc khác!”

 

“Đúng đúng đúng, con rể bà quả thật rất bận rộn, vậy bây giờ tôi đi thông báo tình hình cho cậu ấy, mọi người yên tâm, đứa bé sẽ không có vấn đề gì đâu”.

 

Khâu Đức Hải nói khách sáo xong liền vội vàng rời đi.

 

Nhìn bóng lưng Khâu Đức Hải, Triệu Nhược Hà có chút tò mò: “Bác sĩ này nhìn trông rất quen? Hình như đã từng thấy trên tivi rồi?”

 

“Thưa bà, đây chính là danh y thế giới Khâu Đức Hải! Người có thể mời ông ấy ra tay, đều là nhân vật lớn không giàu thì sang!”

 

“Cảm ơn mọi người, nếu không phải mọi người, chúng tôi vốn không thể nhìn thấy thần y Khâu!”

 

Viện trưởng kích động nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK