Mục lục
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phân tâm?"



Tên nam tử che mặt cầm đầu cười lạnh một tiếng, đi lên trước, đá thẳng một cước lên phần bụng của Cường Tử đang ngã ra đất.



Ầm!



Cả người Cường Tử bị đá bay trăm mét, tạo ra một cái hố cạn dài trăm thước trên mặt đất, đến bãi đất trống phủ thành chủ mới dọn mới ngừng lại được, sau khi dừng lại, cả người Cường Tử cũng uể oải xuống.



Tổn thương cụt tay thực sự quá nặng.



Một cước này lại càng khiến hắn thống khổ không chịu nổi.



Hắn định phong mạch để máu không chảy ra, tạm thời lưu lại sinh cơ cho bản thân, nhưng địch nhân căn bản không cho hắn cơ hội này. Một cước kia đá ra khiến máu mất càng nhiều, khiến hắn cảm thấy hoa mắt váng đầu.



Nhưng bây giờ hắn không nghĩ tới bản thân mà chỉ nghĩ tới linh thiện.



Linh thiện bị hủy, hắn lại có thể chết ở đây, lão tổ khẳng định nguy kịch.



Cho dù cường ép chống đỡ một ngày, vậy cơ hội sống sót cũng không lớn.



Tôn gia cản trở, Lục Dã đại nhân cũng hết cách.



Nam tử che mặt cầm đầu đi đến bên cạnh Cường Tử, cười lạnh một tiếng, nói: "Không uổng công chúng ta bám theo các ngươi một đoạn đến đây. Giẫm lên chúng ta thượng vị, Bích Nguyệt gia các ngươi cũng nên chọn người chết, không thể một mực để Tôn gia chúng ta chết a? Người đầu tiên là ngươi, người thứ hai sẽ là Phiêu Linh lão tổ của các ngươi, bắt đầu hoàn mỹ!"



Cường Tử cắn máu răng, lạnh giọng hỏi: "Ngươi rốt cục là ai?"



"Chúng ta là ai quan trọng đến thế sao? Ngươi chỉ cần biết người giết ngươi đến từ Tôn gia là được rồi."



Dứt tiếng, kiếm lên.



Bạch mang lại xuất hiện!



Lần này bạch mang chui thẳng vào trong ngực Cường Tử, xuyên thủng tim.



Bây giờ Cường Tử triệt để không có động tĩnh.



Một người dò tìm hơi thở, lập tức nói: "Hắn chết."



Vừa nói xong, một người khác ở bên cạnh lên tiếng: "Cùng là Thông Huyền thượng cảnh nhưng hắn lại không chịu nổi mọt kích."



Người cầm đầu lập tức nói: "Được rồi, nơi đây không nên ở lâu, đi trước đi. Lần này đến đây có một vị nửa bước Thần Huyền, ba người chúng ta liên thủ tuy không sợ nhưng khó đảm bảo sẽ bại lộ thân phận."



Nói xong, hắn dẫn đầu rời đi.



Hai người còn lại cũng theo sát sau.



Ba người đi lần này, đường phố rốt cục yên tĩnh trở lại.



Nhưng do mới đánh nhau nên căn bản không có ai dám đi đến.



Cũng ngay lúc ba người bỏ đi, Cường Tử nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra, sau đó run rẩy cả người. Mạng tuy còn nhưng đã không khác gì sắp chết.



"Thuốc!"



Sau khi thì thầm một hồi, Cường Tử bò tới phía chân núi Vân Lam sơn, chậm mà thảm liệt.



Máu tươi giống như nước mực, bị người nhây lên mặt đất viết nên một vệt dài. Còn chưa xong một chữ, Cường Tử ở trước chữ này, dùng sức sống sau cùng làm thành một nét ngưng bút.



Lúc bò lên ngàn bậc thềm, "một bút" này xem như dừng lại!



Cũng mang ý nghĩa, Cường Tử ngừng bò.



"Ôn tông chủ!"



Cạn lực để bò, hắn chỉ có thể dùng giọng không khác gì tiếng muỗi kêu để gọi hướng đỉnh Vân Lam sơn.



Cho dù chết, hắn cũng phải để lại một tin báo.



Hắn không mang đi, chí ít sau này Lục Dã tiền bối đi tìm hắn có thể lên Bất Hủ tông lấy đi một phần linh thiện. Cứ như thế, ít ra có thể khiến cho thái tổ kịp thời ăn được linh thiện cứu mạng.



...



Vân Lam sơn.



Vừa đi đến bên ngoài Khu ký túc xá, Ôn Bình đang chuẩn bị mua Ngự Kiếm Thuật thì bên tai văng vẳng tiếng của hệ thống.



"Túc chủ, Cường Tử mới quay lại."



Lần này, hệ thống còn hiển hiện ra hình tượng cho hắn xem.



Ôn Bình trông thấy Cường Tử mất một cánh tay đang thoi thóp nằm đó thì nghi ngờ không thôi.



Vừa xuống núi lại bị đánh ra như này?



Yếu như thế?



Mang theo nghi hoặc, Ôn Bình đành phải rời khỏi Khu ký túc xá, đi tới ngàn bậc thềm.



Một bước, đi thẳng tới trước mặt Cường Tử.



Cường Tử thấy Ôn Bình thật nghe được tiếng la của hắn, ráng nặn ra một nụ cười.



Bởi sắp chết cho nên nụ cười cũng rất khó coi, tựa như nụ cười bi thương.



"Ôn tông chủ... Linh thiện... Đổ... Ngươi.. Lại làm... Một phần..."



Một câu nói, nói một phút đồng hồ.



Nhưng Ôn Bình lại rất kiên nhẫn lắng nghe.



Ôn Bình hỏi: "Thương thế của ngươi là do đâu?"



Ôn Bình cảm giác được rất rõ, hắn không nói một chữ thì thời gian sống sẽ giảm ngay.



Rất có thể câu nói tiếp theo chính là tử kỳ.



Tim bị xuyên thủng mà còn sống được đã là kỳ tích.



"Tiểu nhân cản trở!"



Lần này, Cường Tử nói rất rõ bốn chữ.



Loại hận kia, tựa như phạm nhân bị nhốt trong ngục mới ra tới trước mặt, chỉ nghe thôi cũng khiến người cảm thấy đáng sợ. Cũng chính là sau bốn chữ này, Cường Tử rốt cục bất động.



Khí tức biến mất sạch.



Chết không thể chết lại.



Ôn Bình nhịn không được cảm thán một câu, "Đây chính là đại thế lực a, có thể bị ám sát mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên, ngươi thật là một trung bộc, trước khi chết còn băn khoăn cho chủ tử của mình, vậy ta sẽ giúp ngươi làm lại một phần Nguyệt Quang Sủi Cảo vậy."



Nói xong, Ôn Bình đứng dậy.



Thế nhưng ngay lúc Ôn Bình chuẩn bị quay trở lại Vân Lam sơn, một tiếng cười bỗng nhiên truyền lại từ dưới chân núi.



"Ha ha, quả nhiên, ta biết ngay gia hỏa này không chết!"



Tiếng cười này, giọng nói này dĩ nhiên là phát ra từ người cầm đầu ba người mới rời đi kia.



Thật ra ba người bọn họ không rời đi, mà là rời đi rồi quay ngược trở lại. Giống như bọn hắn suy nghĩ, Cường Tử ban nãy giả chết. Trước khi chết, lại còn dẫn bọn hắn tìm được người làm ra linh thiện.



Mục đích của ba người bọn họ chính là để cho Bích Nguyệt Phiêu Linh chết đi, mà người đáng giết nhất cũng chính là người làm linh thiện.



Ôn Bình nhàn nhạt hỏi một câu: "Các ngươi?"



Người cầm đầu mở miệng nói ra: "Đúng, không sai, chính là người mới giết hắn."



Ôn Bình lại lên tiếng: "Cho nên hiện tại các ngươi?"



"Hiện tại là giết ngươi, mặc kệ ngươi làm ra linh thiện có thể chữa khỏi cho Bích Nguyệt Phiêu Linh hay không thì cũng đáng chết. Trách thì trách vận khí của ngươi không tốt, nhất định phải chen chân vào hận thù giữa chúng ta và Bích Nguyệt gia."



Người cầm đầu lạnh lùng nói xong câu đó, cất bước đi lên ngàn bậc thềm.



Hắn không thích nói nhảm!



Nhất là không thích nói nhảm trước khi lâm trận.



Đặc biệt là khi nửa bước Thần Huyền của Bích Nguyệt gia đang trong khách sạn cách đây mấy con phố.



"Nhớ lấy, người giết ngươi tên là Tôn Tây, chính là người của ngụy tam tinh thế lực Tôn gia tại Tử Mạch hồ."



"Ngươi còn muốn giết ta?"



Ôn Bình lạnh lùng mở miệng.



Tuy hắn không biết ân oán giữa Tôn gia và Bích Nguyệt gia, thế nhưng hắn lại thấy được, ngụy tam tinh thế lực này rất ghét tam tinh thế lực Bích Nguyệt gia. Cho nên mới ngáng chân sau lưng, muốn Bích Nguyệt Phiêu Linh chết đi.



"Nếu muốn giết ta, đến đây, cũng đừng hòng đi."



Ôn Bình lạnh giọng nói xong, một tay bắt lấy thi thể Cường Tử, sau đó đi hướng Vân Lam sơn.



"Tiểu tử, muốn đi!"



Ầm!



Tôn Tây cười lạnh một tiếng, mạch môn mở rộng.



Chỉ trong phút chốc bắn ra, đuổi theo Ôn Bình, sau đó tung ra một chiêu muốn kết liễu Ôn Bình khỏi thế gian.



Thế nhưng sau một bước, không thấy Ôn Bình.



"Đại ca!"



"Đại ca, hắn đâu?"



Hai người còn lại kinh nghi hô một tiếng.



Tôn Tây lạnh lùng nói: "Hẳn là trời tối nên không thấy, chúng ta đuổi theo, tiêu diệt luôn tiểu tông môn này."



Hai người còn lại gật đầu.



Ba người đồng thời xông lên.



Thế nhưng sau khi vọt lên, một người phát hiện không hợp lý, bởi vì quay lại nhìn thì chân núi vẫn gần như cũ.



Thật giống như trong đoạn thời gian này, bọn họ căn bản chưa hề di động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ROY2001
09 Tháng ba, 2022 10:03
main đâu phải xuyên việt hả các đạo hữu, chứ tự nhiên có hệ thống nó ko thắc mắc từ đâu có à
ROY2001
08 Tháng ba, 2022 20:01
sao lúc này đọc thấy main nó nhu nhược sao ấy nhở, ngta cứ kiếm chuyện mà nó chả xử lí gì cả. Con Diệu Âm ghét ***
Cam360
07 Tháng ba, 2022 23:17
Mai mấy giờ ra chương mới ta.. hóng mòn người
ZDzzD80266
04 Tháng ba, 2022 09:35
ở triều thiên hạp kéo quá lâu rồi, nhìn kiểu này chắc phải thêm trăm chương nữa mới đi tới thế giới mới được, truyện này 2k chương là ít
tầnglớptáđiền
04 Tháng ba, 2022 09:25
cầu bạo chương
Đạo Hữu Tình
03 Tháng ba, 2022 09:55
Ngắn thế
Đạo Hữu Tình
02 Tháng ba, 2022 12:18
Lớ ngớ hôm sau phá thượng cảnh luôn ấy chứ
Mike y
02 Tháng ba, 2022 10:42
ét o ét. lại một ngày bay hết tích lũy nửa năm rồi
Đạo Hữu Tình
01 Tháng ba, 2022 18:21
ôi con sông quê
Đạo Hữu Tình
27 Tháng hai, 2022 17:39
còn tưởng lão sẽ chết luôn cơ
Đạo Hữu Tình
26 Tháng hai, 2022 11:55
tự tìm đường chết
Đạo Hữu Tình
24 Tháng hai, 2022 17:39
cảm giác Long Dương Vương sẽ sống qua map này
ltt2812
24 Tháng hai, 2022 14:14
Ở giữa chương 1209 và 1210 bị thiếu một chương rồi cvt ơi, hay nói cách khác là chương 1209 còn 1 nửa chưa dịch. Cầu bổ sung ạ
Hell Walker
22 Tháng hai, 2022 07:52
nếu Bất Hủ tông của Ôn Bình với Vạn Cổ tông của Quân Thường Tiếu và Vô Địch tông của Tiêu Bạch ngồi chung 1 mâm thì sẽ thế nào nhỉ ? "Vạn Cổ Bất Hủ Vô Địch tông" chăng ?!
lăng nhược ca
20 Tháng hai, 2022 10:04
ôi ....
Bạch Long 2
19 Tháng hai, 2022 14:24
truyện này main có bn vợ thế ae
vanvip123
19 Tháng hai, 2022 13:40
truyện hay
Nguyễn Hữu Đạt
14 Tháng hai, 2022 07:31
hóng
Đạo Hữu Tình
13 Tháng hai, 2022 15:59
công nhận tác giả biết đặt tên đấy
Nguyễn Hữu Đạt
13 Tháng hai, 2022 10:31
hay
Phuoc Huynh
12 Tháng hai, 2022 11:07
truyện ra chậm nhưng chất lượng
Nguyễn Hữu Đạt
11 Tháng hai, 2022 10:53
...
Nguyễn Hữu Đạt
11 Tháng hai, 2022 10:52
Đang hay thì đứt dây đàn...tác ác quá tadc ơi
Lon Za
10 Tháng hai, 2022 12:08
theo dõi truyện này cũng dc 4-5 năm rồi. aaa......
NhaTTR
10 Tháng hai, 2022 11:39
dạo này chương ra đều ngày 1 chương lâu lâu được 2 chương đọc không bị ngắt quoãng rất thỏa mãn. Tốc độ ra truyện chậm nhưng cốt truyện vẫn rất chắc và cuốn.
BÌNH LUẬN FACEBOOK