Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ Lục Khải thật sự đã làm rất nhiều việc vì con gái nhưng Hàn Ngọc không thể lấy tính mạng con gái ra mạo hiểm được. Bởi vì, Lục Khải đã không còn là cậu chủ nhà họ Lục nữa.

 

“Ngọc! Nếu như mày tin cậu chủ Hà thì hãy ở lại. Còn nếu tin thằng này thì đi ngay lập tức”, Triệu Nhược Hà lên tiếng thúc giục.

 

Lục Khải ngẩng đầu lên nhìn Hàn Ngọc, dường như đang đợi cô đưa ra quyết định.

 

Tay Hàn Ngọc nắm chặt tạp dề, cắn môi trầm ngâm mấy giây rồi chậm rãi nói: “Lục Khải! Anh quay về đi”, sau khi nói xong câu này, cô giơ tay ra nắm lấy tay Lục Viên Hàn đang đứng bên cạnh Lục Khải.

 

Lục Khải cũng thấy có phần nào thất vọng về quyết định của cô. Anh biết, Hàn Ngọc vẫn không tin anh. Nhưng anh không trách cô, bởi vì đều là do anh không làm tốt công việc của một người chồng. Kể cả muốn bù đắp cho họ thì cũng cần phải có thời gian.

 

“Không sao đâu! Sáng sớm mai anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, con gái chúng ta sẽ không sao đâu”, Lục Khải nói xong thì khẽ cười, ngồi xuống cưng chiều vuốt nhẹ lên mặt Lục Viên Hàn: “Con gái có muốn về nhà với bố không?”

 

Lục Viên Hàn gật đầu lia lịa, sau đó lại lắc đầu, đôi mắt như viên ngọc cứ nhìn về phía Hàn Ngọc.

 

“Bố ơi! Mẹ ở đây mệt lắm, hôm nay con sẽ ở lại dọn dẹp giúp mẹ. Ngày mai bố đến đón mẹ con con được không? Con muốn về nhà mình”.

 

“Được! Bố nhất định sẽ đến đón con”.

 

“Ngoắc tay”, Lục Viên Hàn nghiêng đầu rồi chìa ngón tay út ra.

 

Lục Khải cười rồi cũng giơ tay ra ngoắc tay với con gái.

 

“Ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi…”, Lục Viên Hàn nói với giọng non nớt của con nít, sau đó vui vẻ nhảy nhót đến bên cạnh Hàn Ngọc.

 

Sau khi cô bé vẫy tay tạm biệt Lục Khải thì liền ngồi xuống nhặt vỏ hạt dưa mà Triệu Nhược Hà ném vãi trên đất.

 

Triệu Nhược Hà bĩu môi lườm cô bé một cái, nói: “Lục Khải! Ngày mai anh cứ đến đón con bé này đi, sau đó ly hôn luôn với Ngọc đi”.

 

“Cậu chủ Hà còn đang đợi kết hôn với nó nữa. Nếu như anh còn chút lương tâm thì đừng đến quấy rối nữa”.

 

Lục Khải chau mày, lạnh lùng nói: “Phiền mẹ chuyển lời đến cậu chủ Hà bảo hắn đừng có làm phiền vợ con, nếu không hắn sẽ phải chết rất thảm đấy”.

 

“Anh dọa ai đấy hả? Anh lấy cái gì mà so với cậu ấy?”

 

“Không phải là dọa mà là con có thiện chí nhắc nhở thôi”.

 

“Hơn nữa con chưa từng muốn so sánh với hắn, mất mặt con lắm”, nói xong Lục Khải xoay người rời đi.

 

Theo anh thấy, tất cả mọi hiểu lầm sẽ được giải quyết trong sáng mai.

 

Đi ra khỏi khu chung cư, Hắc Vũ cung kính lên trước đón Lục Khải.

 

“Long Hồn! Tôi đặt một chiếc xe khác, ngày mai mới lấy xe được”.

 

“Không sao!”, Lục Khải khoát tay nói: “Chuyện của Khâu Đức Hải thế nào rồi?”

 

“Máy bay vận chuyển và nhóm máy bay chiến đấu số một của chúng ta đã xuất phát từ căn cứ địa rồi. Sáng sớm mai sẽ hạ cánh đúng giờ xuống Lâm Thành”.

 

Lục Khải khẽ gật đầu, nói: “Đã điều tra ra chuyện tôi dặn lúc trước chưa?”, Lục Khải nói ra câu này thì dừng bước chân, nhìn Hắc Vũ hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Thưa Long Hồn! Điều tra ra rồi”, Hắc Vũ đứng thẳng, nghiêm nghị nói: “Chuyện của ba năm trước không hề đơn giản như bề ngoài”.

 

“Bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu không phải là kẻ đứng sau sai khiến”.

 

Nghe thấy lời này, Lục Khải chau mày, hai mắt nheo lại, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.

 

Nhìn thấy vậy, ngay cả Hắc Vũ cũng sợ hãi mà không dám lên tiếng, chỉ biết đứng đờ tại chỗ.

 

“Nói tiếp đi!”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK