Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc trước tôi đã nói gì nhỉ? Chưa đầy năm phút thằng nhóc này sẽ bị đuổi ra ngoài”.

 

“Làm sao mà tổng giám sát lại để ý đến tên phế vật này được? Nhìn xem, ngay cả đội trưởng Cổ cũng không đưa hắn ra thì có thể thấy họ coi thường hắn đến mức nào”.

 

Nghe thấy những lời sỉ nhục độc miệng này mà Hắc Vũ nắm chặt nắm đấm, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nói: “Long Hồn! Để tôi đi xé nát mồm thối của chúng”.

 

“Không vội! Tạm thời cứ giữ lại, không thể để chúng chết quá dễ dàng”.

 

Lục Khải nói xong thì ngẩng cao đầu, nhếch mày nhìn bốn tên hề kia, nói: “Tôi cho các người cơ hội chuộc tội cuối cùng, bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu, tất cả mọi người phải đến quỳ bảy ngày trước mộ của bố tôi thì tôi có thể cho các người chết nhẹ nhàng một chút”.

 

Ha ha ha…

 

Sau khi nghe thấy vậy thì bốn gia chủ đều cười nghiêng ngả.

 

“Cậu chủ Lục! Oai quá nhỉ? Có phải anh bị đội trưởng Cổ đánh cho thành tên ngốc rồi phải không? Xuất hiện ảo giác rồi à?”

 

Lục Khải không nhìn đám người này nữa mà đi ra ngoài, nói: “Tôi đã cho các người cơ hội rồi, nếu các người cứ muốn thích chết thê thảm thì tôi cũng không ngăn cản”.

 

Lục Khải nói xong câu này thì ngẩng đầu ưỡn ngực rồi đi ra khỏi khuôn viên.

 

Bốn gia chủ nhìn bóng lưng của Lục Khải mà cảm giác như mình đang xem truyện cười, không có bất cứ sự sợ hãi lo lắng gì.

 

Một tên phế vật thì có gì đáng sợ chứ?

 

Lục Khải và Hắc Vũ đi bộ đến Kim Hi Phủ.

 

“Hắc Vũ! Lập tức liên hệ với Chu Đức Hải, mời ông ta sáng sớm mai đến Lâm Thành làm phẫu thuật cho con gái tôi”.

 

“Vâng!”

 

Khâu Đức Hải là danh y nổi tiếng thế giới, được xưng là ‘tiểu Hoa Đà’.

 

Bệnh nhân của ông ta đều là những nhân vật nổi tiếng ở các nước trên thế giới.

 

Muốn mời ông ta ra tay giúp đúng là vô cùng khó. Nhưng Lục Khải mời ông ta đến thì chỉ cần một câu nói.

 

Mấy phút sau, Hắc Vũ cúp điện thoại rồi nhìn Lục Khải với vẻ mặt khó xử, nói: “Long Hồn! Chỉ e sáng sớm mai thì Chu Đức Hải không đến kịp…”.

 

“Thế là ý gì?”

 

“Long Hồn đừng hiểu nhầm! Hiện giờ ông ta đang chữa bệnh cho một thương gia nổi tiếng ở nước ngoài, bây giờ nếu bay quá cảnh thì sợ thời gian không đủ”.

 

“Không có chuyến bay thẳng nào sao?”

 

“Tạm thời không có ạ”.

 

“Lập tức xin khai thác chuyến bay chuyên dụng tạm thời, sẽ do máy bay vận chuyển số một của Long Môn chấp hành nhiệm vụ”.

 

“Nhưng… Long Hồn! Từ chỗ của bác sĩ Chu bay thẳng thì sẽ bay qua mấy khu chiến loạn, tôi lo…”, Hắc Vũ có chút khó xử.

 

“Vấn đề đơn giản như vậy mà còn để tôi dạy sao? Cử máy bay chiến đấu đi theo, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức nổ súng”.

 

Nói xong, Lục Khải cất bước đi ra khỏi Kim Hi Phủ.

 

Hắc Vũ thật sự không ngờ đến quyết định này của Lục Khải, nói: “Vâng! Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ”.

 

Lục Khải đi thẳng đến nhà Triệu Nhược Hà, ấn chuông cửa. Người ra mở cửa là con gái anh, Lục Viên Hàn.

 

“Ôi! Bố! Cuối cùng bố cũng đến, bố mau giúp mẹ đi”, Lục Viên Hàn nắm chặt tay của Lục Khải, cứ lắc lư không ngừng.

 

“Mẹ làm sao?”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK