Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng!”, Hắc Vũ không chậm trễ mà đi khiêng mấy thùng giấy trên xe xuống.

 

Lục Khải mặt không biểu cảm rồi mở thùng giấy ra. Anh cầm từng xấp tiền đô trong đó rồi châm lửa đốt hết.

 

“Mặc dù năm mươi triệu rất ít nhưng đủ để bố tôi dùng tạm”.

 

Hắc Vũ đứng sau Lục Khải, sau khi nhìn thấy Lục Khải đốt toàn bộ số tiền thì do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Long Hồn! Tôi đã điều tra ra tung tích của vợ con anh rồi”.

 

Nghe thấy vợ và con gái, trong mắt Lục Khải toát lên vẻ dịu dàng, hỏi: “Họ sống có ổn không?”

 

“Không… Không ổn lắm ạ”.

 

Lời nói vừa dứt, con ngươi của Lục Khải co lại rồi nhìn chằm chằm vào Hắc Vũ.

 

“Hai người họ tạm thời sống ở đây…”, hai tay Hắc Vũ có chút run rẩy lấy điện thoại ra đưa cho Lục Khải xem.

 

Sau khi nhìn thấy địa chỉ này, lông mày Lục Khải dựng đứng. Sau đó anh dập đầu ba cái trước mộ rồi bật dậy, nói: “Dẫn tôi qua đó ngay lập tức”.

 

“Vâng! Mời Long Hồn lên xe”, Hắc Vũ khoác một chiếc áo khoác đen dài lên vai Lục Khải.

 

Lúc này, ở cuối thôn Thành Trung lớn nhất Lâm Thành, có một chiếc xe BMW 7-Series dừng trước ngôi nhà ngói đỏ cũ nát.

 

Trong căn nhà ngói đó, một cô bé mặc váy công chúa với bím tóc đáng yêu hai bên đang ôm quả bóng nhỏ màu hồng, chốc chốc lại nhìn vào ngôi nhà.

 

“Chú này! Chú không được bắt nạt mẹ cháu nữa. Mỗi lần chú đến mẹ cháu toàn khóc thôi. Nếu chú còn bắt nạt mẹ cháu thì cháu sẽ mách bố đấy”.

 

“Mẹ cháu nói, bố cháu giỏi lắm”.

 

Cô bé bĩu môi, còn giậm chân hai cái. Do dùng lực mạnh nên khiến thân người cô bé lảo đảo suýt ngã.

 

“Con gái ngoan! Đừng lo cho mẹ, đi ra ngoài chơi đi”.

 

Nhìn con gái Lục Viên Hàn cứ lắc lư bóng lưng đáng yêu thì trên mặt Hàn Ngọc lại lộ ra nụ cười ấm áp.

 

Còn đứng trước mặt cô là Hà Siêu Quần mặc vest chỉnh tề, không có chút nào tế nhị, ánh mắt cứ nhìn khắp người cô với nụ cười dâm đãng.

 

Kiểu kết hợp trang phục áo sơ mi với váy một ống cộng với giày cao gót khi mặc trên người Hàn Ngọc thì đúng là đẹp hoàn hảo.

 

“Cậu chủ Hà! Anh tìm tôi có việc gì không?”, Hàn Ngọc cảm nhận được ánh mắt xấu xa của Hà Siêu Quần nên lông mày dựng ngược rồi lập tức lùi về sau hai bước.

 

“Cũng không có chuyện gì to tát cả. Tôi chỉ đến thông báo với cô, hôm nay tôi đã đặt một phòng vip, lát nữa cô đi gặp mấy khách hàng với tôi. Họ chỉ đích danh cô phải đi. Cố gắng thể hiện cho tốt thì mấy hợp đồng sẽ vào tay hết ý mà”.

 

“Cậu chủ Hà! Tôi tan làm rồi. Nếu như khách hàng muốn gặp tôi thì để mai đi làm rồi tính”.

 

Hà Siêu Quần cũng không sốt sắng khi bị Hàn Ngọc từ chối, nói: “Lúc nào rồi mà cô còn mặc cả với tôi?”

 

“Cô không muốn chữa bệnh cho con gái nữa sao?”

 

Hà Siêu Quần nghiêng đầu, nhếch mép lên, trên mặt vẫn với nụ cười đểu khiến người khác buồn nôn, nói: “Cô đừng có không biết điều như thế. Tôi biết cô khó khăn nên muốn giúp thôi”.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK