Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khải chậm rãi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Tôi giới thiệu lại lần nữa. Tôi là Long Hồn của Long Môn, bây giờ có thể nói chuyện với ông được rồi chứ?”

 

“Được chứ được chứ… À… Không… Không cần nói nữa”, Tô Thế Vinh sợ đến nỗi ngồi sụp xuống ghế, lúc này hoảng loạn đứng dậy rồi khoát tay, nói.

 

“Đây vốn thuộc về anh mà, chúng tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài ngay”.

 

Tô Thế Vinh quay đầu nhìn vợ của mình, sau đó nói tiếp: “Long Hồn! Tôi và vợ đều cảm thấy khuôn viên này sang trọng quá, không thích hợp với chúng tôi nên giờ chúng tôi sẽ trả lại cho anh”.

 

Có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ, Long Hồn nổi danh thế giới lại chính là cậu chủ Lục vốn bị mọi người coi là tên phế vật.

 

Nghĩ lại những lời trước đó mình nói với Long Hồn mà trong lòng ông ta thấy sợ hãi, không kìm nổi mà tát mấy cái vào mặt mình.

 

“Đúng đúng đúng… Tôi… Tôi sẽ dọn đồ ngay lập tức”, vợ của Tô Thế Vinh cũng cuống quýt cả lên, hoảng loạn nói.

 

“Còn thu dọn gì nữa? Tất cả mọi thứ đều để lại đây, không mang gì đi cả”, Tô Thế Vinh tức giận ngăn vợ mình lại, vẻ mặt toàn là kiểu lấy lòng nhìn Lục Khải, nói.

 

“Long Hồn! Tất cả những đồ dùng ở đây đều là chúng tôi đặt riêng ở nước ngoài đấy ạ. Anh dùng tạm nha”.

 

“Từ lúc nào mà Long Hồn phải dùng tạm đồ của người khác vậy?”, Hắc Vũ tức giận nói.

 

Trong từ điển của anh ta, bảo Long Hồn ‘dùng tạm’ chính là sự bất kính với Long Hồn.

 

Lúc này Tô Thế Vinh mới nhận ra mình đã nói sai nên trong lòng run rẩy, suýt nữa không thở ra hơi.

 

Lục Khải khoát tay, ra hiệu cho Hắc Vũ đừng lên tiếng.

 

“Tổng giám sát Tô, tôi không cần đồ gì của ông cả. Tôi cho ông thời gian nửa ngày hãy chuyển hết đồ đi. Không vấn đề gì chứ?”

 

“Không… Không vấn đề gì ạ”.

 

Lục Khải khẽ gật đầu, nói: “Hôn lễ của ông tôi sẽ đích thân đến để chúc phúc”.

 

Lời này khiến Tô Thế Vinh hạnh phúc vô cùng. Có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ, hôn lễ của mình lại có thể mời được nhân vật như Long Hồn.

 

“Cảm ơn! Cảm ơn Long Hồn đã coi trọng”.

 

Tô Thế Vinh không có chút nào giả tạo, gập người kính lễ với Lục Khải.

 

“Long Hồn! Tôi tiễn anh nha!”

 

“Không vội!”

 

Lục Khải nghiêng đầu nhìn Cổ Quốc Tân, nói: “Trước đó anh chưa được tôi cho phép mà dám ném áo khoác của tôi xuống đất”.

 

“Xin lỗi, xin lỗi Long Hồn”.

 

“Tôi không cần câu xin lỗi của anh. Nguyên tắc của tôi là làm sai thì phải chịu phạt. Anh không có ý kiến gì chứ?”

 

“Không… Không ạ”.

 

“Vậy thì làm theo quy tắc của tôi”, nói xong Lục Khải gật đầu với Hắc Vũ.

 

Hắc Vũ vụt đến trước mặt Cổ Quốc Tân, nói: “Theo như quy tắc của Long Môn thì chúng tôi cần một cánh tay của anh”.

 

Lời nói vừa dứt, Hắc Vũ không cho Cổ Quốc Tân cơ hội phản ứng mà giơ tay trái lên, bàn tay mạnh như con dao rồi đánh xuống cánh tay phải mà Cổ Quốc Tân dùng để nắm áo khoác ngoài của Lục Khải trước đó.

 

Một giây sau, cả cánh tay phải của Cổ Quốc Tân rơi xuống đất, máu không ngừng chảy ra như nước.

 

Cảm giác đau đớn kinh khủng khiến Cổ Quốc Tân ngã sụp xuống đất, không ngừng kêu gào.

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK