Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Hàn Kiêu và bốn gia tộc lớn đều không vội lên tiếng, mà dồn ánh mắt lên Miêu Phương.

Đàn bà như vậy, chơi qua đường cũng khá được!  

 

Hàn Kiêu vẫy tay với Miêu Phương: “Lại đây, uống với tôi mấy ly!”  

 

Miêu Phương nghe vậy, cầm chung rượu và ly rượu, lắc hông đi về phía Hàn Kiêu.  

 

“Ngồi xuống đây, uống thong thả!”, Hàn Kiêu đưa tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.  

 

Hàn Kiêu đã cố ý kéo chiếc ghế đó sát gần bên cạnh mình.  

 

Miêu Phương lướt nhìn chiếc ghế một cái, cất giọng nũng nịu nói: “Hội trưởng Hàn, không được thích hợp lắm đâu!”  

 

“Ôi, xấu hổ hả?”  

 

Hàn Kiêu vừa dứt lời, Miêu Phương liền chủ động ngồi lên đùi hắn.  

 

“Tôi ngồi thế này, hội trưởng Hàn không ý kiến chứ?”  

 

Cô ta vừa nói, vừa vờn sợi tóc, cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực.  

 

Hàn Kiêu cũng không ngờ, Miêu Phương lại chủ động như vậy.  

 

Chủ yếu nhất là chồng của cô ta còn đang ngồi đối diện!  

 

“Hội trưởng Hàn, tôi uống cùng anh nhé!”  

 

Nói xong, cô ta còn không quên nhìn qua Triệu Đức Trí, nháy mắt, ra vẻ em chỉ muốn tốt cho anh.  

 

Chuyện như này, trước đây cũng thường xuyên xảy ra, cho nên Triệu Đức Trí cũng không thấy lạ.  

 

Theo như Miêu Phương giải thích, cô ta làm vậy là để tăng thêm quan hệ, tiến đến tình hữu nghị.  

 

Đúng lúc này, cánh cửa hội trường yến tiệc đang đóng chặt bị người ta đẩy mạnh mở ra từ bên ngoài.  

 

Thịch!  

 

Cánh cửa dày nặng đập mạnh vào tường.  

 

Lục Khải đi đến phía trước nhất, như đi vào nơi không người, sải bước tiến lên.  

 

“Triệu Đức Trí, đứng lên, những người khác, ngoan ngoãn ngồi đó!”  

 

Lục Khải vừa đi lên trước vừa hét lớn.  

 

Hội trường yến tiếc vốn đang tràn ngập tiếng cười nói bỗng im phăng phắc.  

 

Mấy giây sau, mấy người bên cạnh Lục Khải định thần lại, bỗng nổi giận, đập bàn, trực tiếp đứng lên.  

 

Thịch, thịch…  

 

Cùng với mấy tiếng bức bối nặng nề, mấy tên lực lưỡng đó còn chưa lên tiếng, thì đã bị Hắc Vũ đánh cho ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.  

 

Hắc Vũ nhìn đám lực lưỡng đang đứng lên còn lại: “Lão đại của tôi bảo các người ngồi, thì các người ngồi yên đi!”  

 

“Đừng có rảnh rỗi tự tìm rắc rối! Tôi không muốn đánh phế vật!”  

 

Lục Khải vốn không nhìn mấy người này một cái, đi thẳng đến bàn khách quan trọng.  

 

Hàn Kiêu không ngờ Lục Khải dám đến thật!  

 

Hắn đẩy Miêu Phương ra, ngạo mạn đứng lên, đi về phía Lục Khải.  

 

“Ôi, chẳng phải thằng con hiếu thảo đây sao? Sao thế, đến ăn chực hả!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK