Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hôm nay là ngày giỗ của bố cậu, đương nhiên tôi đến viếng ông ấy”.  

 

“Ông ấy là người chồng đã khuất của tôi!”  

 

Ánh mắt của Chu Mỹ Liên di chuyển từ Lục Khải sang trước mộ của Lục Sơn Hà.  

 

Nhưng bà ta liên tục lắc đầu: “Cậu an táng bố của cậu ở đây ư?”  

 

“Liệu ông ấy có thể an nghỉ không?”  

 

“Lục Khải, cậu làm tôi thất vọng quá! Cậu không xứng làm con trai!”  

 

Từng lời từng chữ của Chu Mỹ Liên như đâm vào tim.  

 

Tuy trông bề ngoài bà ta có vẻ tức giận, nhưng Lục Khải có thể cảm nhận được niềm vui trên nỗi khổ người khác trong lòng bà ta.  

 

“Bà có tư cách gì mà dạy bảo Lục Khải?”  

 

Trần Đỉnh Thiên nổi giận quát nói: “Chẳng lẽ bà có tư cách làm vợ? Chẳng phải bà đã hại chết chú Lục sao?”   

 

“Bà còn có mặt mũi đến gặp chú Lục hả?”  

 

Nghe thấy lời của Trần Đỉnh Thiên, Chu Mỹ Liên vẫn thản nhiên, lạnh lùng lướt nhìn anh ta một cái.  

 

“Cậu thanh niên, nói thì phải chịu trách nhiệm, cậu nói tôi hại chết chồng tôi, có bằng chứng không?”  

 

Một câu nói của Chu Mỹ Liên khiến Trần Đỉnh Thiên á khẩu không nói được gì.  

 

“Hôm nay bà đến để khoe khoang hả?”  

 

Lục Khải biết, bây giờ nói gì cũng vô ích.  

 

Chu Mỹ Liên rất xảo quyệt, bà ta biết Lục Khải không thể ra tay trước mặt các phóng viên nhà báo.  

 

“Tôi nói rồi, tôi đến viếng chồng tôi”.  

 

“Được, nhìn cũng nhìn rồi, bà cút đi được rồi đấy!”  

 

Lục Khải và bà ta, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau, không ai chịu nhường ai.  

 

“Nghe tôi khuyên một câu, sau hôm nay, thì trốn cho kỹ, đừng để tôi bắt được”.  

 

“Thế thì cậu phải cố lên, nhóc con, đừng để tôi thất vọng!”  

 

Chu Mỹ Liên đáp trả gay gắt, kiêu ngạo quay người bỏ đi dưới sự dõi theo của Lục Khải.  

 

Đợi Chu Mỹ Liên rời đi, Hàn Kiêu mới thở nhẹ nhõm.  

 

“Lục Khải, lễ viếng này, hủy bỏ phải không?”  

 

“Vậy tôi mời mọi người đến khách sạn Thế Kỷ, liên hoan chúc mừng kỷ niệm bốn năm ngày Lục Sơn Hà, người giàu nhất Lâm Thành nhảy lầu!”  

 

“Nếu mày không có việc gì, thì nhớ đến đấy, yên tâm, bao ăn bao uống, tao thanh toán!”  

 

Hàn Kiêu thấy Lục Khải không phản ứng gì, hắn cười càng đắc ý.  

 

“Các vị, khách sạn Thế Kỷ, thẳng tiến!”  

 

Hàn Kiêu vung tay, đắc ý rời khỏi nơi này cùng đám người chen chúc.  

 

Nơi này vốn rất nháo nhiệt liền trở nên vô cùng thanh lạnh.  

 

Lục Khải trầm mặc mấy giây, nhìn thẳng Hắc Vũ: “Điều tra! Điều động tất cả nguồn lực, điều tra rõ là ai làm, trong vòng nửa tiếng, tôi muốn kết quả!”  



“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK