Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Khải lên tiếng hỏi với giọng trầm thấp.  

 

Bây giờ tình hình này, ai cũng nhìn ra, chuyện này có liên quan đến Hàn Kiêu.  

 

Lần này Hàn Kiêu muốn cho Lục Khải mất hết mặt mũi!  

 

“Mày hỏi tao? Tao hỏi ai đây?”

Hàn Kiêu vươn cổ thật dài, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình.  

 

“Tao xin mày đấy, tao chỉ đến dự lễ viếng thôi, mày còn không biết thì sao tao biết được?”  

 

“Tao có ý kiến, mày có thể hỏi bố mày, chắc chắn ông ta biết là ai làm!”  

 

Hàn Kiêu nói xong, khóe miệng cong lên, cười xấu xa.  

 

Hai tay Lục Khải nắm chặt nắm đấm, lửa giận bốc lên.  

 

Anh nhấc chân đi về phía Hàn Kiêu.  

 

Liền sau đó, Trần Đỉnh Thiên xông lên trước, kéo Lục Khải lại.  

 

“Bình tĩnh, đừng kích động, các nhà báo phóng viên đều đang đợi cậu ra tay đấy!”  

 

Trần Đỉnh Thiên nén thấp giọng nhắc nhở nói: “Cậu không nhìn ra à? Hàn Kiêu cố ý kích động cậu, tuyệt đối đừng mắc bẫy!”  

 

“Nếu cậu ra tay thì sẽ gặp rắc rối thật đấy!”  

 

Mặc dù Lục Khải rất tức giận, nhưng trong lòng cũng biết rõ, sức mạnh của dư luận lớn thế nào!  

 

Trên mặt Hàn Kiêu vẫn nở nụ cười muốn ăn đòn: “Chẳng phải mày rất giỏi võ à? Nào, ra tay đi!”  

 

Cộp, cộp, cộp…  

 

Đúng lúc Hàn Kiêu đang kêu gào, tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất vang lên rất có nhịp điệu.  

 

Mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen, đeo kính râm màu đen chậm rãi đi đến.  

 

Sau khi nhìn rõ người này, Hàn Kiêu vốn rất hống hách, lại tỏ ra rất không tự nhiên, trong ánh mắt là sự sợ hãi từ tận trong lòng.   

 

Bà ta nho nhã tôn quý, mỗi một cử động đều thể hiện thân phận quý phu nhân của bà ta với mọi người.  

 

Dưới sự dõi theo của tất cả, bà ta đi thẳng đến trước mặt Lục Khải.  

 

Hàn Ngọc vốn đứng sau Lục Khải, đôi mắt đẹp không tự chủ mở to tròn, tay phải chỉ vào người này: “Bà… bà là…”  

 

“Hàn Ngọc, rất vui được gặp lại cô”.  

 

Khi người phụ nữ nói, đôi môi đỏ rực khẽ cong lên, khuôn mặt nở nụ cười nhạt nho nhã.  

 

Nhưng nói xong lời này, nụ cười liền biến mất, khuôn mặt lại lạnh lùng và cao ngạo như băng như tuyết, đứng đối diện với Lục Khải.  

 

“Không nhận ra tôi hả?”  

 

Người phụ nữ thấy Lục Khải chần chừ không lên tiếng, bà ta tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt băng thanh như ngọc.  

 

“Chu Mỹ Liên!”  

 

Lục Khải tái xanh mặt, nói từng chữ từng câu.  

 

“Nhiều năm trôi qua như vậy, bà vẫn không có quy tắc như vậy sao?”  

 

“Tôi là mẹ của cậu!”  

 

“Bà đến đây làm gì?”  



Lục Khải hỏi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK