Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lời vừa được nói ra, đồng tử của Lục Khải bỗng co lại, ánh mắt bắn tia sắc lạnh.  

 

Sải bước lớn xông đến phần mộ bị các phòng viên vây quanh.  

 

Đến trước mộ, Lục Khải nhìn rất rõ ràng, mộ đã bị đào lên, quan tài cũng bị người ta cạy nắp.  

 

Mấy chiếc xương rơi ra ngoài.  

 

Những phóng viên đó cũng mặc kệ Lục Khải, vẫn chụp ảnh liên tục.  

 

“Cút!”  

 

Một chữ được thốt ra khỏi miệng.  

 

Tuy đơn giản nhưng mạnh mẽ.  

 

Những phóng viên đó bất giác run lên, tất cả đều lùi lại phía sau.  

 

Thịch!  

 

Lục Khải quỳ trước mộ, tự trách dập đầu.  

 

Năm đó, bố đi đến bước đường cùng, chết thảm.  

 

Hôm nay, bố nhập thổ cũng không được yên.  

 

Là con trai, đúng là bất hiếu!  

 

Tiếng dập đầu vang lên liên tiếp!  

 

Anh dùng cách này để thể hiện sự áy náy và tự trách trong lòng mình.  

 

“Này này này, mày nổi nóng gì với phóng viên hả?”  

 

Hàn Kiêu lên trước, đòi công bằng cho phóng viên.  

 

“Mấy phóng viên này đều là do tao mời đến với giá cao đấy, tao cũng vì muốn tốt cho mày mà”.  

 

“Được biết mày tổ tức lễ viếng, tao muốn mời các bạn phóng viên đến tuyên truyền đưa tin, để tất cả mọi người đều biết mày là thằng con hiếu thảo”.  

 

“Ai ngờ lại xảy ra chuyện như này! Tao nói này, sao mày lại sơ suất như vậy? Bố của mày không ở đây nữa, mày dẫn chúng ta đến làm gì?”  

 

Lời của Hàn Kiêu khiến tất cả mọi người ồ cười lớn.  

 

Trong tiếng cười đầy sự chế giễu.  

 

Mọi người đều đang xem trò cười của Lục Khải.  

 

Lục Khải đứng lên, ánh mắt sắc lạnh, bước từng bước đến Hàn Kiêu.  

 

Hàn Kiêu ỷ thế đông người, không hề sợ hãi, ngược lại còn nói tiếp không ngừng nghỉ: “Lục Khải, tao cũng xấu hổ thay mày!”  

 

“Trước đây bố của mày là người giàu có nhất Lâm Thành, sau khi ông ta chết, mày lại để ông ta ở dưới đống đá bừa bãi này hả?”  

 

“Trên đời có thằng con trai nào như mày không? Lại còn không biết xấu hổ để mọi người đến!”  

 

“Nếu tao là bố mày, thì tao bị mày chọc tức đến sống lại rồi!”  

 

Ha ha ha…  

 

Tiếng cười không hề kiêng sợ vang lên dồn dập.  

 

“Làm sao? Tao nói sai hả? Xem mày kìa, không phục hả? Mày muốn ra tay đánh người hả?”  

 

Hàn Kiêu không ngừng khiêu khích.  

 

Lúc này hắn vô cùng sung sướng, vô cùng sảng khoái.  

 

Hắn có cảm giác dẫm Lục Khải dưới chân.  



“Là ai làm?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK