Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Cổ Quốc Tân giới thiệu thì còn dâng hai tay huy hiệu của Lục Khải cho Tô Thế Vinh xem.

 

“Hóa ra là cao thủ của Long Môn”, Tô Thế Vinh tùy ý đặt huy hiệu lên trên bàn và vẫn ngồi ở đó.

 

Ông ta không những không chào hỏi Lục Khải một câu mà còn không mời anh ngồi.

 

Đối với ông ta mà nói, mặc dù Long Môn danh tiếng hiển hách nhưng người trẻ tuổi như Lục Khải thì chẳng qua cũng chỉ là thành viên bình thường thôi, không đủ tư cách được ngồi ngang hàng với ông ta.

 

“Tôi nghe nói ba năm trước Lục Sơn Hà nhảy lầu tự sát, anh còn không dám lộ diện mà. Hậu sự của bố anh đều một tay vợ anh đang mang bầu phải chạy vạy xử lý. Anh nói xem, vợ anh gặp phải người đàn ông như anh, không biết kiếp trước cô ta gây nghiệp gì nữa?”

 

Tô Thế Vinh nói không kiêng kị, nhìn thẳng vào Lục Khải mà hùng hồn nói.

 

“Tôi còn nghe nói hôm qua anh gây sự với bốn gia tộc lớn. Anh lấy danh nghĩa của Long Môn về báo thù sao? Nói xem, đến tìm tôi có việc gì?”

 

“Tôi chỉ cho anh nửa phút thôi đấy”, Tô Thế Vinh giơ tay ôm chặt người phụ nữ của mình, nói.

 

Đúng lúc này, Hắc Vũ từ bên cạnh kéo một chiếc ghế sofa rồi đặt phía sau Lục Khải, sau đó làm tư thế mời.

 

Lục Khải khẽ gật đầu rồi ngồi ngay trước mặt Tô Thế Vinh, nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: “Tôi đến tìm ông để lấy một thứ”.

 

Thật ra ban đầu Lục Khải định bỏ tiền ra mua lại khuôn viên nhà mình. Nhưng khi thấy thái độ ngạo mạn của Tô Thế Vinh thì anh lại thay đổi chủ ý.

 

“Thứ gì?”, Tô Thế Vinh chau mày, cảm thấy không vui với ngữ khí ngạo mạn của Lục Khải.

 

“Khuôn viên nhà họ Lục”, lúc nói câu này, Lục Khải chỉ tay, nói: “Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, ở đây có rất nhiều kỷ niệm của tôi nên tôi muốn lấy về thứ vốn thuộc về nhà họ Lục”.

 

Lục Khải nói thẳng vào chủ đề khiến Tô Thế Vinh mất hết thể diện.

 

“Anh muốn lấy là có thể lấy lại sao? Tôi và vợ tôi rất thích nơi này. Nửa tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở đây, thiệp mời cũng phát đi rồi. Nếu đổi địa điểm thì không hay cho lắm?”, Tô Thế Vinh nói câu này mà giọng điệu cũng lạnh lùng hơn hẳn.

 

“Có hay không là việc của ông, còn tôi chỉ cần lấy lại khuôn viên của nhà mình là được. Nếu như ông chủ động trả lại cho tôi thì tôi sẽ ghi nhớ ân tình này”.

 

Bốp…

 

Tô Thế Vinh dùng lực đập mạnh lên bàn, lúc này ông ta như nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt Lục Khải, nói: “Cái ân tình đó của anh thì đáng mấy đồng?”

 

“Đừng tưởng vào được Long Môn thì muốn làm gì thì làm”, lúc Tô Thế Vinh nói câu này mà còn đi về trước hai bước, nói: “Chàng trai trẻ! Đừng có hiểu lầm. Không phải tôi không nể mặt Long Môn mà chỉ là tôi coi thường loại như anh thôi”.

 

“Anh lấy danh nghĩa của Long Môn, vậy thì bảo lãnh đạo cấp cao của Long Môn đến nói chuyện với tôi”.

 

“Tôi cũng không cần nhân vật lớn như Long Hồn đến tận đây, chỉ cần là nhân vật cấp cao nào đó nói giúp anh thì tôi sẽ lập tức nhượng lại khuôn viên này”.

 

“Nhưng anh có làm được không? Tôi coi thường nhất là những loại giả tạo không có năng lực nhưng cứ giả bộ như anh?”, Tô Thế Vinh nói xong thì không nhẫn nại mà khoát tay, nói: “Cổ Quốc Tân, tiễn khách”.

 

Cổ Quốc Tân đứng ở phía sau, lúc này đi lại phía Lục Khải với vẻ vui mừng khi người khác gặp nạn. Lúc này hắn mới cảm nhận được, cậu chủ nhà họ Lục quả nhiên là tên phế vật.

 

Hắn thấy Lục Khải vẫn ngồi trên ghế sofa mà không nhúc nhích nên giơ tay ra nắm lấy áo khoác ngoài của Lục Khải, lúc này lộ ra đồng phục của Long Môn ở bên trong.

 

Trên quân phục của Lục Khải có ký hiệu một con rồng dài màu vàng lấp lánh và còn có một đầu lâu màu vàng.

 

Là một binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới thì Long Môn cũng có cấp bậc của mình.

 

Trong cấp bậc của họ thì mọi người quen thuộc nhất chính là ký hiệu của Long Hồn, người đứng đầu Long Môn.

 

Trên huy hiệu có rồng, vậy chính là Long Hồn rồi.

 

Người xưa có câu ‘Giết một là tội, giết một vạn là anh hùng, giết được chín triệu thì chính là anh hùng trong anh hùng’.

 

Ký hiệu đầu lâu màu vàng trên huy hiệu đó chứng tỏ, Long Hồn chính là anh hùng trong anh hùng rồi.

 

Sau khi nhìn thấy cái này, Tô Thế Vinh ban nãy còn hung hăng với Lục Khải, lúc này trong đầu trống rỗng, sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước, hai chân mềm nhũn ngồi sụp xuống ghế.

 

Còn Cổ Quốc Tân thì mồ hôi lã chã, toàn thân không ngừng run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK