Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bọn họ vốn cho rằng, nhà họ Trần giống như gia tộc khác, sau khi nhà họ Lục lụi bại thì vội vàng vạch rõ ranh giới.  

 

Nhưng không ngờ, bọn họ lại chạy đến tỉnh thành điều tra nguyên nhân cái chết của Lục Sơn Hà.  

 

“Tôi biết các cậu chắc chắn không tin, dù sao rất nhiều bạn bè trước đây đều rất quá đáng”.  

 

“Nhưng chúng tôi thì khác, ai mà không biết nhà họ Trần và nhà họ Lục có quan hệ lâu đời? Ai mà không biết, bố tôi và chú Lục là anh em? Tôi và cậu là anh em?”

“Hai chữ anh em này không phải là thứ để mang ra chơi đùa, một lần dùng phải dùng cả đời!”  

 

Trần Đỉnh Thiên lại một lần nữa lớn tiếng nói.  

 

Những lời đó, giản dị lại tự nhiên, thậm chí còn có chút đơn giản và hơi thô.  

 

Nhưng mỗi một chữ đều đi thẳng vào tim Lục Khải.  

 

Anh bất giác nhớ lại chuyện quá khứ, Trần Đỉnh Thiên như một người anh lớn vẫn luôn chăm sóc anh.  

 

Ai dám bắt nạt anh, Trần Đỉnh Thiên chắc chắn sẽ ra mặt thay anh đánh một trận.  

 

Mỗi lần Lục Khải cảm ơn, anh ta đều giang hồ lặp lại câu: “Nói vớ vẩn! Có cái gì đâu mà cảm ơn? Tôi là anh lớn, cậu là anh em của tôi, sau này để tôi bảo vệ cậu!”  

 

Tất cả đều là những hồi ức rất đẹp.  

 

Bây giờ xem ra Trần Đỉnh Thiên vẫn ở đó, người anh em trong ký ức của anh vẫn còn đó!  

 

“Lục Khải, tôi đã nói với cậu rồi, cậu không tin ai cũng được, nhưng nhất định phải tin tôi!”  

 

“Hơn ba năm qua, tôi với bố tôi đã điều tra được khá nhiều manh mối”.  

 

“Anh mau nói đi!”, Lục Khải vội vã thúc giục.  

 

“Coi cậu vội vã kìa! Tôi vất vả đi từ trên tỉnh xuống, cậu không cho tôi ngồi nghỉ cũng không sao, nhưng ít nhất cũng phải rót cho tôi ly nước chứ!”  

 

Lời vừa nói xong, Hắc Vũ đứng bên cạnh đã nhướng mày thật cao.  

 

Bảo Long Hồn rót nước á?  

 

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy đấy!  

 

Khi anh ta đang định lên tiếng thì giọng Lục Khải đã vang lên: “Đại ca, là lỗi của tôi, vào nhà ngồi đi, tôi sẽ rót nước cho anh ngay!”  

 

Lục Khải giơ tay mời, dẫn Trần Đỉnh Thiên vào phòng khách.  

 

Vào trong, lòng Trần Đỉnh Thiên đầy mối cảm xúc ngổn ngang: “Không hề thay đổi ha!”  

 

“Đúng thế, vẫn như cũ!”  

 

Lục Khải đích thân rót một ly nước cho Trần Đỉnh Thiên.  

 

“Nhưng mà, thế đạo đã thay đổi rồi!”  

 

Trần Đỉnh Thiên lại một lần nữa lắc đầu, một ngụm uống cạn ly nước.  

 

“Ngọc à, em chuẩn bị một vài món, trưa nay anh với đại ca uống với nhau mấy chén!”  

 

Nghe Lục Khải nói thế, Hàn Ngọc còn chưa kịp gật đầu, Trần Đỉnh Thiên đã khoát tay: “Rượu thì thôi vậy, tôi lén lút trở về đây nên nói xong phải đi ngay, sợ bị người khác theo dõi".  



Trần Đỉnh Thiên lại tập trung ánh mắt vào Lục Khải: “Mấy hôm nữa là ngày giỗ của chú Lục, lần này tôi tới đây là để nhắc nhở cậu, nhất định không được tổ chức đám tiệc để cúng giỗ ông”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK