Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Triệu Đức Cường hiếu kỳ hỏi.  

 

“Đương nhiên! Qua mấy ngày nữa, chính là ngày giỗ của Lục Sơn Hà”.  

 

“Lục Khải có lòng hiếu thuận, chắc chắn sẽ tổ chức lễ tế bái, bác đang đợi ngày này!”  

 

“Không chỉ có bác đang đợi, mà những người ở tỉnh thành cũng đang đợi!”  

 

“Hôm đó, bác muốn cho anh ta trở thành trò cười của Lâm Thành!”

“Bố, bố định làm thế nào?”  

 

Triệu Đức Trí hỏi.  

 

Triệu Thự Quang cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai đáng nghi, bèn bảo mọi người ghé sát lại, nhỏ tiếng nói ra kế hoạch của ông ta.  

 

Nghe xong lời của Triệu Thự Quang, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt há hốc miệng.  

 

“Bác hai, có phải quá tàn nhẫn rồi không?”  

 

Triệu Đức Cường khó mà tin được lên tiếng.  

 

“Thằng bé này, có gì mà tàn nhẫn? Chúng ta có tàn nhẫn, thì có thể tàn nhẫn bằng Lục Khải không?”  

 

Triệu Thự Quang nói: “Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để nhà họ Triệu chúng ta phất lên như diều gặp gió”.  

 

“Chỉ cần gây ấn tượng trước mặt mấy đại lão tỉnh thành đó, thì nhà họ Triệu chúng ta, đừng nói là ở Lâm Thành, cho dù là đến tỉnh thành phát triển thì cũng không phải không thể nào!”  

 

“Con người không nhẫn tâm, thì đứng không vững!”  

 

“Bố, bố cứ nói, cần con làm gì không?”, Triệu Đức Trí tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.  

 

“Theo dõi chặt Lục Khải, chỉ cần có thông tin hắn muốn tổ chức lễ viếng, thì lập tức nói với bố!”  

 

“Vâng!”  

 

Triệu Đức Trí gật đầu mạnh, sau đó dìu Triệu Thự Quang về nhà.   

 

Lúc này, ở trang viên nhà họ Lục, số thuốc vận chuyển bằng đường hàng không hạ cánh thuận lợi, Lục Khải vẫn luôn trông chừng bên cạnh con gái.   

 

Chẳng bao lâu, Hàn Ngọc đi vào, cô đặt hai tay lên vai Lục Khải, nhẹ giọng nói: “Lúc Khải, sắp đến ngày giỗ của bố chúng ta rồi, anh có dự định gì không?”  

 

Lúc Khải lắc đầu: “Con gái thế này, anh thực sự không có lòng dạ nào nghĩ đến”.  

 

“Có bác sĩ Khâu, con gái sẽ không sao đâu, anh bỏ đi hơn ba năm, mỗi lần giỗ anh đều không có mặt, lần này khó khăn lắm anh mới trở về, em biết anh chắc chắn muốn ở bên bố”.  

 

“Em không muốn để anh hối tiếc, anh quyết định thế nào, em đều ủng hộ!”  

 

Nghe thấy lời của Hàn Ngọc, Lục Khải nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng đầy cảm động.  

 

“Hàn Ngọc, cảm ơn em!”  

 

Sau khi Lúc Khải nói ra lời này, trầm mặc mấy giây, hít sâu một hơi, mạnh mẽ lên tiếng nói: “Bốn năm trước, bố anh ra đi, khiến nhà họ Lục rơi vào vực thẳm”.   

 

“Vậy thì vào ngày giỗ của ông ấy bốn năm sau, anh sẽ tuyên bố với thế giới, nhà họ Lục, đã quay trở lại!”  



Hàn Ngọc gật đầu: “Được! Em luôn ủng hộ anh!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK