Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày trước khi nhà họ Lục đang thịnh thì đám người này có là gì?

 

Sở dĩ hiện giờ họ phát triển được như này là vì uống máu của nhà họ Lục mà thôi!

 

Nếu như không phải họ chiếm sản nghiệp của nhà họ Lục thì hiện giờ họ có được như này không?

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Khải lạnh băng, sắc bén như dao, nói: “Năm đó các người chiếm đoạt tài sản của nhà họ Lục thì tôi sẽ bắt các người nôn ra cả vốn lẫn lãi”.

 

“Không kẻ nào chạy thoát được”.

 

Bốn gia chủ khi nghe thấy lời này của Lục Khải thì đều muốn phản bác lại nhưng họ cảm nhận được ánh mắt của Lục Khải như nòng súng đang nhắm chuẩn vào mình.

 

Vì vậy, đừng nói là lên tiếng mà ngay cả hơi thở cũng gấp gáp, sau lưng còn toát hết mồ hôi lạnh.

 

Tên vô dụng của nhà họ Lục từ lúc nào lại mạnh mẽ như vậy?

 

Bốn gia chủ ngây người ra mấy giây rồi mới định thần lại.

 

“Trốn biệt tăm mấy năm, giờ về cứ tưởng mình thành nhân vật lớn rồi hả? Nhà họ Lục không còn nữa, dựa vào anh mà cũng định đấu với chúng tôi sao?”

 

Trương Chấn Đào- gia chủ nhà họ Trương nói với giọng châm biếm: “Sao? Muốn nhờ tổng giám sát Tô giúp à? Anh nghĩ được sao?”

 

“Nhờ tổng giám sát Tô giúp tôi ư? Ông ta không có tư cách đó đâu”.

 

“Tôi đến tìm ông ta là muốn lấy đồ”.

 

Bốn gia chủ của bốn gia tộc lớn nghe thấy vậy thì đều nhìn Lục Khải với vẻ mặt khinh bỉ.

 

Họ đang định chế giễu tiếp thì Hắc Vũ ở phía sau nổi giận đùng đùng định ra tay. Nhưng Lục Khải lại giơ tay ngăn lại, nói: “Cứ đợi đã, đừng làm bẩn tay của mình”.

 

Nói xong, anh nhìn về phía Cổ Quốc Tân, nói: “Đội trưởng Cổ! Dẫn đường đi”.

 

Cổ Quốc Tân nghe thấy Lục Khải nói như vậy thì nhìn Lục Khải vài cái, trong ánh mắt toát lên vẻ không vui.

 

Tên nhóc này chẳng qua cũng chỉ là người của Long Môn thôi mà? Không ngờ lại cao ngạo đến nỗi không coi Tô Thế Vinh ra gì.

 

Lại còn dám đến tìm Tô Thế Vinh để lấy lại đồ?

 

Liệu có lấy nổi không?

 

Cổ Quốc Tân vừa dẫn đường vừa nhìn lại Lục Khải, nói: “Anh chính là cậu chủ nhà họ Lục mất tích mấy năm hả?”

 

“Đúng vậy!”

 

Cổ Quốc Tân khẽ gật đầu nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đểu.

 

Cổ Quốc Tân đến Lâm Thành mấy năm, tất nhiên cũng nghe nói về chuyện giữa nhà họ Lục và bốn gia tộc lớn kia.

 

Hôm nay đúng là náo nhiệt thật.

 

Một bên là tên phế vật làm con rùa rụt cổ mấy năm trời, ngay đến vợ con của mình cũng không bảo vệ được, còn một bên là bốn gia tộc lớn của Lâm Thành, hai bên đều đến tìm Tô Thế Vinh giúp đỡ.

 

Còn Tô Thế Vinh sẽ đứng về bên nào thì Cổ Quốc Tân sớm đã đoán được.

 

Tô Thế Vinh coi thường nhất chính là những kẻ phế vật!

 

Thú vị thật…

 

Mấy người đi qua phòng lớn rồi đi đến phòng tiếp khách.

 

“Tổng giám sát ở đây, sao còn không thi lễ?”, trước mặt là một tên hộ vệ mặc quân phục, dáng vẻ cao lớn uy nghiêm, lớn tiếng quát.

 

Lục Khải liếc nhìn tên này một cái. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhưng tên hộ vệ theo bản năng lùi về sau mấy bước, giơ tay định rút súng ra.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK