Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nói xong, ánh mắt Lục Khải như con dao sắc bén tập trung trên người Hắc Bạch Song Sát.  

 

“Hai người cùng lên đi!”  

 

“Trong vòng mười giây, chỉ cần cản được tay trái của tôi thì xem như tôi thua!”  

 

Nghe quy tắc mà Lục Khải đưa ra, sắc mặt Hắc Bạch Song Sát chợt đổi.  

 

Bọn họ đã chịu một sự sỉ nhục rất lớn.  

 

“Mày chán sống rồi!”  

 

Hai người dồn hết sức, cùng nhau vọt tới chỗ Lục Khải.  

 

Bọn họ một trái một phải, thường xuyên thay đổi vị trí cho nhau, người hô kẻ đáp, trông có vẻ là tường đồng vách sắt không một kẽ hở.  

 

Nhưng trong mắt Lục Khải thì bọn họ có trăm ngàn lỗ hổng.  

 

Tìm đúng thời cơ, tung đấm!  

 

Một cú đấm cùng đánh vào người Hắc Bạch Song Sát.  

 

Sau khi trúng cú đấm đó, hai người đều ngã xuống.  

 

Dù họ vùng vẫy thế nào cũng không thể đứng dậy được.  

 

Trận quyết đấu này còn chưa bắt đầu đã kết thúc.  

 

“Cho hai người mười giây để kiên trì là xem trọng hai người quá rồi”.  

 

Lục Khải đi đến trước mặt hai người, chậm rãi ngồi xuống, nghiêng đầu, híp mắt quan sát bọn họ.  

 

“Hai người có biết tại sao trên bảng xếp hạng sát thủ đó không hề có một người nào của Long Môn không?”  

 

Hắc Bạch Song Sát đầy kinh ngạc nhìn Lục Khải.  

 

Bọn họ thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao trước mặt người này họ lại yếu đuối như thế?  

 

Quan trọng là bọn họ cảm nhận được hơi thở tử vong vô cùng mạnh mẽ.  

 

“Hỏi các người đó!”  

 

Lục Khải nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Hắc Bạch Song Sát thì giọng nói cũng lớn hơn khá nhiều.  

 

Hắc Bạch Song Sát trước đó không coi ai ra gì liên tục lắc đầu đầy sợ hãi.  

 

“Thế thì các người nghe cho rõ đây”.  

 

“Bảng xếp hạng sát thủ trên thế giới không có người của Long Môn là vì Long Môn chẳng xem cái bảng rách đó ra gì, người trên bảng đó quá yếu”.  

 

“Được xếp cùng với một đám rác rưởi trên cái bảng đó là sự sỉ nhục đối với Long Môn!”  

 

Lời Lục Khải nói đối với Hắc Bạch Song Sát không khác gì tiếng sấm bên tai.  

 

Bảng xếp hạng sát thủ mà bọn họ hằng kiêu ngạo, trong mắt Lục Khải lại không đáng một đồng.  

 

Bọn họ thấy rất tức giận, nhưng lại không đủ can đảm để trút giận.  

 

Cảnh tượng vừa nãy đã chứng minh tất cả.  

 

Lục Khải tìm thấy súng ngắn, dao găm và dây thừng trên người bọn họ.  

 

“Hai người muốn chết thế nào đây?”  

 

Lục Khải lắc lắc ba thứ trong tay.  

 

Đối mặt với câu hỏi đó, Hắc Bạch Song Sát hoàn toàn hoảng hốt.  

 

Bọn họ từng tự tay giết chết rất nhiều người, cứ tưởng bản thân đã nhìn thấu sinh tử.  

 

Nhưng khi thật sự đối mặt với tử vong thì họ mới chợt ý thức được sự sợ hãi và kinh hoàng.  

 

“Đại ca, anh tha cho chúng tôi một mạng đi! Giữa chúng ta không có thù oán gì cả, chúng tôi cũng chỉ là người nghe lệnh làm việc thôi mà”.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK