Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không… Không phải!”  

 

Hàn Kiêu chìm trong sự kinh hoàng, trả lời lại theo bản năng.  

 

“Nói thế tức là chuyện này không liên quan gì tới anh ư?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

“Nếu thế thì mau cút đi!”  

 

Lục Khải mất kiên nhẫn vẫy tay, ý bảo Hàn Kiêu mau cút đi.  

 

Bây giờ anh không giết Hàn Kiêu, nhưng điều đó không có nghĩa là Hàn Kiêu không đáng chết.  

 

Anh chỉ đang thả dây dài để câu con cá lớn mà thôi!  

 

Lục Khải nói xong bèn xoay người bảo Hắc Vũ xử lý hiện trường.  

 

Nhưng Hàn Kiêu lấy lại tinh thần không hề rời khỏi trang viên nhà họ Lục.  

 

Mà vô cùng tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Khải.  

 

“Họ Lục, vội cái gì thế? Vẫn chưa xong mà!”  

 

Hả?  

 

Lục Khải nghe thế bèn dừng lại, quay đầu.  

 

Lúc này, bên cạnh Hàn Kiêu xuất hiện thêm hai người.  

 

Bọn họ ăn mặc một đen một trắng, đều đội và kéo vành xuống rất thấp nên không thấy rõ mặt mũi thế nào.

Nhưng Lục Khải và Hắc Vũ đều có thể cảm nhận được sát khí tản mát ra từ người họ.  

 

Hai người này chính là sát thủ!  

 

Nhìn thấy Lục Khải không mở miệng, Hàn Kiêu đầy khí thế nói: “Để tôi giới thiệu cho anh một chút nhé, đứng hàng thứ mười trên bảng xếp hạng sát thủ toàn thế giới, Hắc Bạch Song Sát!”  

 

“Tôi biết các người là Long Môn, danh tiếng của Long Môn thì đúng là nổi như cồn, nhưng ngoài danh tiếng ra thì hình như chẳng có cái gì cả!”  

 

Hàn Kiêu nhìn thẳng vào Lục Khải: “Tôi cẩn thận điều tra rồi, người của Long Môn không có ai ghi tên lên bảng xếp hạng sát thủ toàn thế giới! Kể cả Long Hồn!”  

 

“Mà bảng sát thủ đó chính là thứ nói lên thực lực chuẩn xác nhất!”  

 

“Đoàn lính đánh thuê hàng đầu thế giới lại không có ai nằm trong bảng, điều đó chẳng đang nói lên rằng Long Môn chỉ có tiếng mà không có miếng ư!”  

 

“Rất nhiều người trên bảng sát thủ muốn khiêu chiến với Long Môn!”  

 

“Tôi tự quyết định giật dây bắc cầu cho họ, chắc không ai tức giận đâu ha?”  

 

Nghe Hàn Kiêu nói xong, Lục Khải lại nhìn sang Hắc Bạch Song Sát.  

 

“Tranh thủ lúc tôi chưa thay đổi suy nghĩ, mau cút đi!”  

 

Lục Khải ra lệnh đuổi khách.  

 

Hàn Kiêu lại cười lạnh, xem ra bọn họ nói rất đúng, Long Môn chỉ dám ức hiếp người bình thường, chứ gặp phải gốc cây lớn thì hoàn toàn không dám đánh.  

 

Hắn quay sang nhìn Hắc Bạch Song Sát: “Nghe hiểu không? Hai tên Long Môn này sợ chết, rụt cổ lại rồi!”  

 

Hắc Bạch Song Sát nghe thế bèn quay sang nhìn nhau, phát ra tiếng cười khinh miệt.  

 

“Long Môn quả nhiên chỉ toàn là một đám rác rưởi sợ chết”.  

 

“Hàng đầu thế giới? Tôi khinh!”  

 

Hắc Bạch Song Sát vừa nói vừa hùng hổ đi về phía Lục Khải.  

 

“Dù các người sợ chết thì cũng vô dụng mà thôi, đầu của các người, chúng tôi nhất định phải lấy!”  

 

“Hai người yên tâm, đến lúc đó chúng tôi sẽ treo đầu các người trước căn cứ Long Môn để mọi người cùng chụp ảnh lưu niệm!”  

 

“Long Môn, chỉ là một đống rác!”  

 

Hắc Bạch Song Sát nói xong thì đã đứng trước mặt Lục Khải.  

 

Bọn họ lắc lư trước mặt anh không hề kiêng dè gì.  

 

Hắc Vũ trong cơn tức giận nhanh chóng siết chặt nắm đấm, vọt tới.  

 

Nhưng Lục Khải lại lắc đầu với anh ta: “Chuyện này để tôi!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK