Mục lục
Chiến Thần Vô Song - Lục Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh không hề hoảng hốt cất điện thoại đi: “Cho ông cơ hội, ông lại không biết quý trọng”.  

 

“Thế thì chịu vậy!”  

 

Nói xong, Lục Khải ra tay.  

 

Không có chút che giấu, đơn giản, trực tiếp, một đấm vụt thẳng vào bụng Chu Quảng Thông.  

 

Một đấm trông có vẻ bình thường là thế, lại xuyên qua bụng Chu Quảng Thông.  

 

Sau khi anh thu nắm đấm lại, cơ thể ông ta đã xuất hiện một lỗ máu có thể nhìn xuyên thấu.  

 

Máu tươi như suối không ngừng chảy dọc ra ngoài.  

 

Về phần Chu Quảng Thông, sắc mặt ông ta đầy dữ tợn, miệng há thật to, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đã mất đi tri giác, ngã xuống đất không ngóc đầu dậy nổi.  

 

Một gia chủ của nhà họ Chu trên tỉnh cứ thế lặng lẽ bị Lục Khải đánh chết.  

 

Hàn Kiêu trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ có vẻ mặt vô cùng phức tạp, không biết phải làm sao đứng đực ra đó.  

 

“Chuyện lần này, lật trời rồi”.  

 

Lục Khải vừa dứt lời thì đã đi thẳng về phía chiếc xe dẫn đầu.  

 

Đi về phía ghế lái, anh gõ gõ vào cửa kính xe đang đóng chặt, giơ tay ra dấu một phen, ý bảo tài xế kéo kính xe xuống.  

 

Tài xế đã nhìn thấy những gì diễn ra trước đó vô cùng phối hợp, thành thật kéo kính xe xuống.  

 

Lúc này, người đó không còn vẻ huênh hoang và hống hách trước đó nữa, trên mặt là vẻ kinh hoảng, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy dọc xuống theo hai má.  

 

“Anh phá hỏng cánh cổng trang viên, tôi tìm anh để tính sổ, hợp lý không?”  

 

Giọng Lục rất khẽ, căn bản không thể nghe thấy chút tức giận nào.  

 

“Chắc… Là hợp lý!”  

 

Giọng tài xế run run, lúc này anh ta vô cùng hối hận.  

 

Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này, anh ta đã không xông pha vào trước.  

 

Khi anh ta đang thầm cầu nguyện cho Lục Khải nương tay thì anh đã cử động.  

 

Một con dao găm sắc bén chợt lóe dưới ánh mặt trời, trực tiếp đâm vào giữa trán anh ta, đâm thủng cả đầu.  

 

Khiến đầu anh ta ghim thẳng vào trong thành ghế.  

 

Ánh mắt anh ta trợn to, biểu cảm trên mặt cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó, có tuyệt vọng, cũng có cả khủng hoảng.  

 

Lục Khải xoay người, không thèm liếc mắt nhìn người đó lấy một cái.  

 

Với anh mà nói, người này chết vẫn chưa hết tội.  

 

Đâm ngã cổng cũng có nghĩa là xông thẳng vào địa bàn của anh.  

 

Đã vào, thì phải chết!  

 

Không phải là do anh tàn nhẫn!  

 

Mà đó chính là giới hạn cuối cùng của anh!  

 

Lục Khải nhìn sang Hàn Kiêu đang đứng đó ngây ra như phỗng.  

 

“Hội trưởng Hàn, trước đó tên tài xế này đâm vào cổng nhà tôi là lệnh của anh hả?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK